Hoàng hôn buông xuống, tầm nhìn của tôi cũng trở nên kém nhất trong ngày. Liếc mắt ra xa, chỉ thấy một màu dân cư đông đúc. Các tòa nhà cao tầng và những con phố cũng khoác lên mình một diện mạo khác lạ, như một trò chơi của Ubisoft nào đó đang bị lỗi vậy.
Anh ta nằm ở góc cầu thang, cơ thể tỏa ra một mùi hương kỳ lạ, hơi thở có chút ẩm ướt. Chỉ khi bước ngang qua, tôi mới nhận ra anh ta đã chết. Mọi chuyện là như vậy.
(Tham khảo từ “Tê giác đang yêu”)
“Tóm lại, mọi chuyện xảy ra như thế. Tôi không biết gì hết,” Lâm Hòe nói với vẻ chân thành pha lẫn chút mệt mỏi.
Sắc mặt y tái nhợt, người lạnh ngắt, trông như vừa trải qua một cơn hoảng sợ lớn: “Khi tôi vào, anh ta đã chết ở đó rồi, mà cái cửa cũng biến mất luôn.”
Y chỉ tay về phía lối vào căn biệt thự, giờ đây chỉ còn là một bức tường gạch với một cái lỗ khoảng 20x50 cm ở giữa.
“Cái lỗ này thì tôi không thể chui ra ngoài được rồi. Ừm, nếu là trước đây nói không chừng còn có thể…” Lâm Hòe thầm so sánh kích thước cơ thể mình với cái lỗ, rồi đi đến kết luận rằng con người không thể tự ép phẳng chính mình được.
Y cảm thấy mình nói rất chân thành, lại còn sở hữu khuôn mặt thanh tú (thậm chí rất đẹp trai) mà y đã chọn lọc kỹ càng, chắc chắn sẽ tạo được thiện cảm. Thế nhưng, tất cả mọi người trong biệt thự, cả nam lẫn nữ, đều chỉ đứng đó, nhìn y với ánh mắt thờ ơ và đầy nghi ngờ, cứ như y đã làm điều gì đó rất tàn ác.
Lâm Hòe buồn lòng vô cùng, bởi từ khi trở thành con người, y hiếm khi bị đối xử như vậy. Nhưng với tư cách là một công dân tuân thủ pháp luật, y vẫn chân thành đề xuất: “Chúng ta hãy gọi cảnh sát để họ xử lý. Hôm nay tôi vừa mới đến đây. Nếu biết trước sẽ xảy ra chuyện này…”
'Tôi nhất định sẽ tiếp tục ở trong ký túc xá của trường thay vì tìm trọ,' y tự nhủ, 'ngay cả khi chân của bạn cùng phòng bốc mùi như hàng ngàn xác chết đang thối rữa.'
“Không cần đâu,” một người phụ nữ mặc áo vàng ngăn y lại, “Điện thoại mất sóng hết rồi.”
'Tại sao?'
Nhớ đến tin tức mấy ngày trước về những người già biểu tình phản đối phóng xạ phá hủy một căn cứ nào đó, Lâm Hòe gật đầu đồng tình: “Không ngờ ở Thượng Hải lại có những cô dì chú bác mù quáng như vậy, cần phải trau dồi thêm kiến thức khoa học… Tôi là sinh viên cơ khí ở một trường đại học gần đây, cũng quen biết một số người học truyền thông. Chờ chuyện này xong xuôi, tôi sẽ nhờ họ viết một bài báo khoa học rồi phát cho mọi người.”
Y vô cùng tự hào về thân phận trong sạch hiện tại của mình, đến nỗi mỗi ngày rời giường đều phải đứng trước gương chụp vài tấm ảnh tự sướng, tiện thể kiểm tra xem vết nứt sọ do nhảy lầu* đã lành hẳn chưa.
Y vừa dứt lời, một tiếng hừ lạnh đã vang lên từ trong đám đông: “Anh ngu thật hay ngu giả vậy? Chuyện đến nước này rồi mà còn chưa hiểu sao?”
“Thôi bỏ đi,” người phụ nữ áo vàng thở dài, “Xem ra lại là người mới, chưa hiểu rõ tình huống. Xin tự giới thiệu, tôi tên là Hoàng Lộ, người có kinh nghiệm, đã từng tham gia ba trò chơi. Cậu là người đến sau cùng. Trừ cậu ra, tất cả mọi người ở đây đều đã tham gia ít nhất một lần.”
“Trò chơi?”
“Đây là một trò chơi sinh tồn không giới hạn. Vượt qua thì sống, thất bại thì chết. Ở đây, chúng ta sẽ phải tìm manh mối, dùng chính cơ thể này để chống lại ma quỷ và quái vật. Một khi thất bại, kết cục duy nhất là cái chết. Không, có khi còn đáng sợ hơn cả cái chết.” Hoàng Lộ nói một tràng dài, trôi chảy như đã học thuộc lòng. Lâm Hòe có cảm giác có lẽ ở ngoài đời cô làm sáng tạo nội dung. “Xem ra cậu đúng là người mới. Cậu có nhận được lá thư mời màu đen nào không? Nếu có thì mở ra đi.”
“Ồ.” Lâm Hòe ngoan ngoãn lôi từ trong túi ra một tờ giấy nhàu nát. “Cái này đúng không?”
Nói rồi, y mở ra. Đó là một tờ giấy đen, bề mặt nhẵn nhụi, tinh xảo, trên đó có dòng chữ đỏ sẫm như được viết bằng máu:
Căn hộ Thượng Cẩm!
Giao thông thuận tiện, chuyển phát suôn sẻ, hàng tháng chỉ mất 998 tệ!
Hiện đang cần 12 người ở ghép, cả nam cả nữ, cả người cả quỷ. Ai muốn thuê thì nhanh tay, quá hạn hoặc nợ tiền thì khỏi.
“Căn bản là vậy,” Lâm Hòe ngây thơ nói. “Lúc đầu tôi cũng không để ý lắm, nhưng chân của bạn cùng phòng thật sự rất hôi. Hôm nay ra ngoài ma xui quỷ khiến thế nào lại muốn qua xem náo nhiệt… À nhầm, muốn thuê trọ. Tôi thực sự không giết người giao hàng kia. Khắp nơi đều có camera, nếu tôi muốn giết anh ta, tôi sẽ chọn một nơi vắng vẻ không người. Tôi là một sinh viên đại học có tiền đồ rộng mở, còn dự định thi công chức nên không muốn dính dáng đến tiền án đâu.”
Hoàng Lộ: “…”
“Được rồi,” Hoàng Lộ nói. “Tóm lại mọi người đông đủ hết rồi đúng không?”
Cô đếm số người. Tính cả Lâm Hòe, hiện tại có tổng cộng mười một người đang đứng trong phòng khách. Có cả nam, nữ, già, trẻ. Một cô gái gầy gò trong đám đông lên tiếng: “Còn thiếu một người nữa.”
Cô mặc bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng, trông có vẻ là học sinh cấp ba của một trường gần đó. Có một nam sinh và một nữ sinh khác cũng mặc đồng phục giống cô, nam sinh thì thanh tú, nữ sinh thì sành điệu. Cô gái gầy gò luôn đứng cạnh nữ sinh sành điệu, dường như là đôi bạn thân.
“Còn có người chưa đến sao?” Hoàng Lộ nhíu mày. “Hay là đã…”
“Có phải là người mặc áo sơ mi kẻ sọc cùng quần bò không? Tôi gặp anh ta rồi.” Nam sinh mặc đồng phục thể thao lên tiếng. Cậu có vẻ ngoài thanh tú, đeo một cặp kính đen, khí chất ôn hòa. “Chắc hẳn là người đầu tiên đến biệt thự. Tôi có nhìn thấy anh ta đi vào nhà vệ sinh.”
Ngón tay cậu đồng thời chỉ về phía nhà vệ sinh tối tăm nằm cạnh cầu thang.
“Hành động đơn lẻ? Đi vệ sinh? Lại muốn tìm chết à.” Cậu trai có phong cách HKT hừ lạnh.
Mọi người đang trò chuyện thì chợt có tiếng xả nước từ nhà vệ sinh. Mọi người nhìn về hướng phát ra âm thanh, vừa lúc bắt gặp một người đàn ông cao lớn mặc áo sơ mi kẻ sọc đang ngáp dài bước ra. Hắn có đường nét sắc sảo, trông như con lai, hai chân thon dài, mái tóc nâu cực kỳ tùy tiện, toát lên khí chất thờ ơ, bất cần.
Hắn trông như một người mẫu nam vô tình đi lạc, hay một tay chơi lắm tiền thường thấy trong các phòng bi-a, nếu bỏ qua cây cờ lê mà hắn đang cầm trên tay.
Một thứ chất lỏng màu đen đáng ngờ đã khô lại và dính trên món đồ kim loại. Ánh mắt hắn lướt qua từng người, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt của Lâm Hòe.
Nhìn chằm chằm thứ chất lỏng không tên đó, lông mày của Lâm Hòe bất giác giật giật.
“Làm người thì cũng có lúc cấp bách.” Người đàn ông trẻ tuổi không để ý đến ánh mắt dò xét của mọi người, cười thản nhiên nói. “Mọi người đang đợi tôi à? Xin lỗi nhé.”
Hắn cười rộ lên vô cùng tươi tắn, dễ dàng chiếm được cảm tình của mọi người.
“Việc cấp bách? Cấp bách những 20 phút cơ à?” Cậu trai HKT mỉa mai. “Anh không phải bị suy thận đấy chứ?”
“Suy hay không suy, cậu thử là biết mà? Không tận mắt chứng kiến thì không có quyền lên tiếng đâu bạn nhỏ,” người đàn ông tùy tiện đáp lại. Hắn cũng chẳng quan tâm mọi người đang thảo luận gì, thản nhiên ngồi xuống cạnh Lâm Hòe. “Cậu nói xem, tình huống hiện tại là sao vậy?”
“Trước hết chúng ta hãy giới thiệu bản thân một chút đi.” Người phụ nữ mặc đồ thể thao tên Hoàng Lộ nói. Trên người cô toát ra khí chất điềm tĩnh, ước chừng khoảng bốn mươi tuổi. “Tôi tên Hoàng Lộ, thuộc bộ phận điều hành kinh doanh của một công ty gần đây. Trước mắt đã trải qua ba trò chơi.”
“Diệp Hiến, học sinh trường cấp ba Minh Hoa. Hai trò chơi.” Nam sinh với vẻ ngoài thanh tú đẩy gọng kính, trông có vẻ hồi hộp, lưng thẳng tắp.
“Trương Lộ, tôi là bạn cùng lớp với Diệp Hiến, đã từng vào trò chơi một lần.” Nói xong, cô nàng kéo tay nữ sinh bên cạnh. “Đây là bạn tôi, Phùng Dao. Cậu ấy cũng chỉ mới chơi qua hai lần.”
Cô gái gầy gò được bạn kéo tay cũng căng thẳng gật đầu.
Mọi người lần lượt giới thiệu bản thân một vòng. Tính cả Sở Thiên vừa từ nhà vệ sinh ra, trong phòng có tổng cộng 12 người, sáu nam sáu nữ. Phân theo độ tuổi, có bốn học sinh cấp ba, bốn người trẻ và bốn người trung niên. Dù xét về giới tính hay độ tuổi thì đều rất cân bằng.
“Gọi tôi Sở Thiên là được.” Người đàn ông cầm cờ lê nói. “Cựu lập trình viên, ngoài ra không có gì để giới thiệu… Nếu nhất định phải nói, tôi là một người theo chủ nghĩa duy vật kiên định.”
“Chủ nghĩa duy vật?” Cậu trai HKT sững sờ. “Ở đây ư?”
“Quỷ cũng là vật thôi.” Hắn lắc lắc món vũ khí trong tay. “Cái gì giết được thì đều là vật.”
Lâm Hòe: “…”
Y bất giác dịch người sang một bên.
Người đàn ông giới thiệu xong thì đến lượt Lâm Hòe, người nãy giờ vẫn ngồi cạnh chờ đợi. Y kéo cổ áo: “Tôi tên là Lâm Hòe. Hiện là sinh viên đại học S ở gần đây, trước đây chưa từng tham gia trò chơi.”
“Ồ,” người đàn ông trẻ tuổi liếc nhìn y, “Người mới.”
Lâm Hòe cúi đầu, không để ý đến đối phương.
Giới thiệu xong xuôi, Hoàng Lộ quay sang nói với Lâm Hòe: “Ở đây chỉ có duy nhất cậu là người mới, để tôi phổ biến một vài quy tắc cho cậu nhé.”
“Sau khi nhận được thư mời, cậu không thể bỏ cuộc, cũng không thể bắt đầu lại. Tất cả người chơi sẽ tập trung tại cùng một địa điểm theo chỉ dẫn của thư mời, tuân theo quy tắc đề ra để tham gia vào các trò chơi sinh tồn có thời gian và nội dung khác nhau. Nếu cậu là người mới, hãy phối hợp với tiến độ của chúng tôi, đừng tự mình hành động. Những kẻ hành động đơn lẻ thường không sống được lâu.”
Dưới ánh mắt dò xét của mọi người, Lâm Hòe gật đầu: “Tôi rất ngoan.”
Y bổ sung: “Đừng lo, tôi chắc chắn sẽ không gây rắc rối.”
Hoàng Lộ nhíu mày: “Gây rắc rối?”
Câu trả lời của Lâm Hòe khiến cô bối rối. Đúng lúc cô định hỏi tiếp, màn hình ti vi trong sảnh biệt thự đã bất chợt sáng lên.