Thời gian dư ra vẫn dùng để nghiên cứu robot, cho dù không ăn không uống cũng phải nghiên cứu.
Như vậy Khương Thăng Nguyệt còn có chút dở khóc dở cười, tinh thần đáng khen, nhưng thành quả thì…
Liếc mắt nhìn con robot kim loại cao lớn trước mặt, nó đang ngốc nghếch vung kiếm về phía nàng, chính xác mà nói là chỉ đơn giản dùng lòng bàn tay kim loại vung múa trong không khí.
“Không cần như vậy, là ta quá nóng vội.
Trình độ khoa học kỹ thuật trước ngày tận thế của chúng ta cũng chỉ có vậy, bây giờ khoa học kỹ thuật tận thế thụt lùi nhiều như vậy mà các ngươi còn làm được đến mức này ta đã rất vui mừng rồi.”
Trương Thanh suýt nữa khóc ra.
Ooo, thành chủ đại nhân sao lại tốt bụng như vậy!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT