Còn Trần Cẩm thì không cảm thấy vậy, mỗi ngày ở đều rất gò bó. Một mặt phải chú ý lời nói và hành động của mình, thỉnh thoận còn phải giúp làm việc nhà, thỉnh thoảng còn bị mẹ Tiêu ghét bỏ. Mặt khác, thường xuyên phải bỏ tiền ra phụ cấp sinh hoạt gia đình.
Theo cách nói của nhà họ Tiêu là: “Ngươi đang ở đây ăn ở lại đây, cũng không bắt ngươi giao tiền thuê nhà hay tiền ăn, thỉnh thoảng mua ít đồ ăn, mua ít thịt, có gì không được sao?”
Vì vậy, Trần Cẩm rất không vui. Nhưng lúc trước cô dọn vào nhà họ Tiêu, rất nhiều người đã coi cô như con dâu nhà họ Tiêu. Trần Cẩm cảm thấy cho dù có chia tay với Tiêu Phi, danh tiếng của cô cũng sẽ không tốt.
Vì vậy, Trần Cẩm thường xuyên nói với Tiêu Phi muốn mua nhà dọn ra ngoài ở. Nói nhiều Tiêu Phi cũng cảm thấy phiền, dần dần đối với ý kiến của Trần Cẩm càng ngày càng lớn.
Thêm vào đó, Trương Sâm Quân lại dịu dàng với anh như vậy, dần dần, cán cân trong lòng Tiêu Phi bắt đầu nghiêng về phía cô ta…
Sau khi tan làm, Thẩm Ngạn Minh lái xe đón Tất Kiều An, hai người đi đường vòng ăn vịt quay rồi mới về nhà.
“Chúng ta về sau đều ăn cơm ở ngoài đi, mỗi lần đều đóng gói mang về hai phần, hắc hắc, đến lúc đó có thể tiết kiệm được rất nhiều!” Tất Kiều An ngồi trên ghế sô pha xoa xoa bụng nhỏ nói đùa với Thẩm Ngạn Minh.
“Được thôi, trước đây chúng ta không chuẩn bị nhiều những món ngon này. Ngày mai muốn ăn gì, chúng ta cùng đi.”
“Ừm, em suy nghĩ xem, hay là ngày mai chúng ta đi ăn món Tây đi! Đây là lúc trời mới mưa, chờ qua một thời gian nữa, người trên đường phố sẽ càng ít đi, đến lúc đó chúng ta mua đồ cũng không cần xếp hàng.”
“Ừm!” Thẩm Ngạn Minh nhìn Tất Kiều An cười dịu dàng cưng chiều.
Mấy ngày tiếp theo, mưa càng lúc càng lớn, ngày đầu tiên mưa phùn, ngày thứ hai mưa nhỏ, ngày thứ ba mưa vừa, ngày thứ tư mưa to, người trên đường ngày càng ít đi, dần dần chỉ còn lại những người bắt buộc phải đi làm.
Mưa rất lớn, không ít nơi đã phát cảnh báo phòng lũ. Hải Thị nội thành địa thế tương đối cao, hệ thống thoát nước được bố trí khá tốt, cho nên lần mưa này kéo dài một tuần, Hải Thị vẫn tương đối ổn định.
Một ngày nọ, Thẩm Ngạn Minh nhận được một thiệp mời, đó là lễ đính hôn của con trai của người bạn hợp tác trước đây.
“Ngươi có muốn đi không?” Tất Kiều An liếc nhìn tấm thiệp tinh xảo hỏi.
“Đi thôi! Ngươi đi cùng ta.”
Tất Kiều An gật đầu, “Ngạn Minh ca, anh nói anh không hoạt động trong giới kinh doanh, sao còn có người gửi thư mời cho anh vậy?”
Thẩm Ngạn Minh cười cười, “Nhân vật chính của buổi lễ đính hôn là bạn học thời đại học của tôi, quan hệ cũng còn được.”
Đến lúc hẹn, Thẩm Ngạn Minh và Tất Kiều An mặc cùng một kiểu áo khoác nỉ màu đen xuất phát. Đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm của khách sạn, hai người trực tiếp cởi áo khoác ra để vào xe.
Nhiệt độ trong khách sạn rất cao, khoảng 25 độ. Thẩm Ngạn Minh mặc một bộ vest màu xanh đậm, Tất Kiều An mặc một chiếc váy dài tay ren màu trắng ngà, ở eo, cổ áo và ống tay áo đều có điểm xuyết lụa màu xanh đậm, ngược lại rất tương xứng với bộ vest của Thẩm Ngạn Minh.
“Các quý ông và quý bà, chúc mọi người buổi tối tốt lành, vô cùng cảm ơn mọi người đã dành chút thời gian quý báu để đến tham dự lễ đính hôn của tiên sinh Lâm Vĩnh Khoa và tiểu thư Ngụy Vân…”
Người dẫn chương trình đang chủ trì buổi lễ đính hôn trên sân khấu. Dưới sân khấu, sắc mặt Thẩm Ngạn Minh không khỏi khó coi.
Mặc dù Lâm Vĩnh Khoa không thân thiết bằng Trương Hòa Bình với anh, nhưng Thẩm Ngạn Minh cũng không muốn bạn mình bị một người phụ nữ độc ác như vậy làm hại.
Thế nhưng Thẩm Ngạn Minh không có lập trường để ngăn cản buổi lễ đính hôn đêm nay, chỉ có thể cảm khái trong lòng, mỗi người đều có số phận của mình.