Tại ngải nước thu hoạch rất lớn, tất Kiều An cùng Thẩm Ngạn Minh lại một lần thừa dịp lúc ban đêm rời đi, lần này là quay về y nước. Một tháng thời gian đến, muốn đi y nước thu hàng.
Thẩm Ngạn Minh cùng Tất Kiều An vận khí còn tốt, nhà máy dựa theo yêu cầu của hai người đã chuẩn bị kỹ càng tất cả hàng hóa và cất giữ trong nhà kho. Sau khi kiểm tra hàng, Thẩm Ngạn Minh đã thanh toán số tiền còn lại một cách nhanh chóng, đồng thời còn tặng cho ông chủ nhà máy một bao lì xì lớn.
Sau đó, hai người đi sang Lan Nước. Nghe nói Lan Nước là một quốc gia lớn trên thế giới, vật tư rất phong phú. Lần này, Thẩm Ngạn Minh quyết định tại Lan Nước thu thập phần lớn vật tư sinh hoạt.
Thẩm Ngạn Minh đã trực tiếp thu mua một siêu thị có đầy đủ các loại vật tư tại Lan Nước. Vì giá cả hợp lý và thủ tục diễn ra thuận lợi đến kỳ lạ, Thẩm Ngạn Minh không sa thải bất kỳ nhân viên nào mà ngược lại còn tăng lương cho tất cả mọi người lên 1,5 lần.
Đối với Thẩm Ngạn Minh hiện tại, thứ gì có thể dùng tiền mua được thì sẽ dùng tiền, thứ gì có thể dùng tiền để giải quyết phiền phức cũng sẽ dùng tiền. Thẩm Ngạn Minh dặn dò người quản lý siêu thị, trực tiếp nhập hàng gấp mười lần số hàng hóa hiện có, vì hắn có đường để nhanh chóng bán ra.
Người quản lý vui vẻ đi gọi điện thoại đặt hàng, bởi vì siêu thị càng bán được nhiều hàng thì phần trăm hoa hồng của hắn cũng càng nhiều.
Hàng hóa liên tục được nhập kho. Sau khi kiểm tra và thanh toán, người quản lý tìm đến Thẩm Ngạn Minh để báo cáo. Thẩm Ngạn Minh trực tiếp dùng thẻ thanh toán và dặn dò người quản lý rằng sẽ có người đến thẳng nhà kho để lấy hàng hóa. Sau khi thanh toán xong, sẽ tiếp tục nhập một nhóm vật tư khác.
Nhóm đầu tiên là hàng hóa dựa theo số lượng vốn có của siêu thị, bao gồm đủ loại lộn xộn. Nhóm thứ hai thì có mục tiêu rõ ràng hơn, chủ yếu là sữa bò, gia vị, đồ uống, quần áo, đồ ăn vặt, v.v.
Khi trời tối, mọi thứ yên tĩnh, Thẩm Ngạn Minh tắt giám sát của siêu thị, vào kho thu gom sạch sẽ vật tư, rồi đợi thêm hai giờ nữa mới mở lại giám sát. Vì đã dặn dò trước, việc vật tư trong kho biến mất không gây ra sự chú ý nào cho người quản kho.
Thẩm Ngạn Minh cùng Tất Kiều An đã đi dạo ở nước ngoài được nửa tháng. Nhiều nhất là qua một tháng nữa, hai người họ sẽ về nước.
"Ngạn Minh ca, chúng ta bây giờ còn có tiền không?" Tất Kiều An nhìn Thẩm Ngạn Minh tiêu tiền như nước mỗi ngày, không đếm xuể.
Thẩm Ngạn Minh cười, xoa đầu Tất Kiều An, "Còn rất rất nhiều rất nhiều."
Tất Kiều An trừng to mắt vì kinh ngạc. Biểu cảm này của cậu làm Thẩm Ngạn Minh bật cười. "Tập đoàn Thẩm Thị kinh doanh nhiều năm như vậy, sớm đã là một con quái vật khổng lồ. Cho dù lúc đầu ta bán cổ phần với giá thấp, đó cũng là một con số trên trời mà người bình thường không thể tưởng tượng nổi. Xem ra nửa tháng nay chúng ta cứ mua mua mua, thực tế chi tiêu chỉ có một phần năm thôi."
"Vậy chúng ta thật sự rất có tiền! Chúng ta còn muốn tiếp tục mua mua mua nữa không? Có vẻ như đồ chúng ta mua dùng cả đời cũng không hết." Tất Kiều An biết không gian của Thẩm Ngạn Minh sắp đầy, nhưng không gian của mình còn trống rỗng. Hơn nữa, không gian của hai người họ còn đang không ngừng mở rộng, dù có tiếp tục mua mua mua cũng vẫn chứa được.
"Từ lúc chúng ta trọng sinh, lại có không gian, ta đã suy nghĩ, vạn nhất có một ngày hai chúng ta lại xuyên việt thì sao? Cho nên ta nghĩ mua thêm chút vật tư. Vật tư càng nhiều, cảm giác an toàn càng lớn."
Tất Kiều An nghe xong gật đầu. Kỳ thực mình cũng thế. Có lẽ kiếp trước bóng tối quá lớn, kiếp này luôn thiếu cảm giác an toàn.
Bên phía siêu thị, việc nhập hàng và xuất hàng vẫn diễn ra đều đặn. Thẩm Ngạn Minh thông qua người quản lý siêu thị lấy được phương thức liên lạc của các nhà máy.