Đến buổi trưa, hai người mới ngáp một cái rời giường. Thẩm Ngạn Minh đến phòng khách xem xét, Khâu Mãn đang ngủ say. Thẩm Ngạn Minh và Tất Kiều An không đánh thức Khâu Mãn, hai người nhẹ nhàng đến phòng đồ ăn hái rất nhiều rau quả tươi, sau đó lại vào phòng chứa đồ lấy một ít nấm khô, đậu hũ, khoai lang bột, lạp xưởng hun khói.
Đến phòng bếp, hai người cố gắng làm nhẹ tay hết mức, Tất Kiều An trước tiên pha trái cây khô, sau đó rửa rau quả. Thẩm Ngạn Minh thì dùng bếp ga đun hai nồi nước, như vậy lát nữa ăn cơm sẽ tiết kiệm được chút thời gian. Hai người bận rộn trong bếp rất lâu, vì làm động tác nhẹ nhàng nên hoàn toàn không ảnh hưởng đến người đang ngủ say trên ghế sô pha. Nhưng chờ nước sôi, Thẩm Ngạn Minh cho gia vị vào nồi, trời ơi!
Chỉ thấy Khâu Mãn hít hít mũi, ngửi ngửi lại, xác định không phải đang mơ, hắn lập tức ngồi dậy, rồi thuận theo mùi hương nhìn về phía phòng bếp. Cửa phòng bếp đóng kín, nhưng hắn chắc chắn đôi vợ chồng trẻ kia đang nấu cơm, hơn nữa còn là món ngon. Khâu Mãn mỉm cười, quả nhiên ở lại là một ý kiến hay!
Chờ Thẩm Ngạn Minh mở cửa phòng bếp, định đi phòng chứa đồ lấy một bình nước Phì Tử, thì gặp Khâu Mãn đã tỉnh. “Tỉnh rồi? Chờ một chút là có thể ăn cơm!” Thẩm Ngạn Minh vừa cười vừa nói. Khâu Mãn ngồi một lúc đầu óc cũng tỉnh táo, “Ừm, mùi hương quá nồng, làm ta tỉnh.”
Thẩm Ngạn Minh gật đầu, quay người về phòng bếp, đổ món canh hắn hầm vào nồi lẩu, sau đó đặt bếp vi sóng và nồi lẩu lên bàn trà phòng khách, cắm điện để tiếp tục nấu canh. Tất Kiều An theo sát phía sau, đặt rau quả đã rửa sạch và gia vị lên bàn trà, bày xung quanh bếp vi sóng. Vốn canh đã nấu xong trong bếp, nên khi chuyển vào nồi lẩu cũng rất nhanh sôi lên.
Thẩm Ngạn Minh mở tủ lạnh, lấy ra một hộp thịt dê cuộn và một túi tôm bóc vỏ đông lạnh, sau đó lại đi phòng chứa đồ lấy một bình nước Phì Tử. Thẩm Ngạn Minh rót nước Phì Tử cho Tất Kiều An và Khâu Mãn, “Ngài đừng khách sáo, muốn ăn gì thì tự lấy. Trong nhà còn nhiều đồ ăn, không đủ thì ta đi phòng đồ ăn hái.”
Khâu Mãn vui vẻ xiên rau xanh vào nồi lẩu, “Được, không ngờ ở nhà ngươi mà ta còn có thể ăn lẩu. Ta đã lâu lắm không ăn lẩu, ôi thật là thơm!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT