Thực ra Tiêu Phi cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng anh nhìn thấy rõ ràng, Trần Cẩm không làm gì cả, Tiểu Bảo chỉ hút hai cái rồi khóc.
Tiêu Phi nghi ngờ nhìn về phía Trần Cẩm, Trần Cẩm khóe mắt phiếm hồng, giọng nói ủy khuất, "Ta, ta dường như mất sữa rồi."
Tiêu Phi không hiểu ý Trần Cẩm, lớn tiếng gọi ra ngoài cửa, "Mẹ, Trần Cẩm mất sữa rồi."
Lần này, Tiêu mẫu không quản con dâu có đang cho bú hay không, mở cửa phòng liền kêu lên, "Ôi trời ơi, mới có mấy tháng mà mất sữa, mẹ nuôi nhà ta Tiểu Bảo ăn cái gì bây giờ? Con đúng là đồ chơi thất đức! Bây giờ không phải ngày xưa, còn có thể mua cho con chút móng heo, cá trích để gọi sữa về. Con nói đi, con nói nhà ta Tiểu Bảo về sau sống thế nào!"
Trần Cẩm nhìn bộ dạng khóc lóc, nỉ non của Tiêu mẫu, lòng chua xót không thôi. Con trai không ăn, nàng cũng đau lòng, nhưng Tiêu mẫu dựa vào đâu mà nói nàng như vậy? Nàng mất sữa chẳng phải vì áp lực trong nhà quá lớn, nghỉ ngơi không tốt, làm việc quá nhiều sao? Hơn nữa, nàng còn chưa kịp nói gì về việc không được nghỉ ngơi trong tháng cữ.
"Mẹ, bây giờ phải làm sao?"
"Còn có thể làm sao, đi chợ xem có mua được móng heo hay cá trích không. Thật sự không có thì mua xương lớn cũng được. Mẹ sợ các con một ngày nào đó chạy lên, ngay cả vụn xương cũng không mua được a. Trần Cẩm nàng nếu sau này cũng không có sữa, nhà ta Tiểu Bảo chỉ có thể uống nước cháo. Nhà ta Tiểu Bảo khổ quá, đầu năm nay còn có thể nuôi con bằng nước cháo a!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play