Tất Kiều An lại ôm lấy Thẩm Ngạn Minh, nước mắt lại một lần nữa làm ướt quần áo anh. Thẩm Ngạn Minh cười lau khô nước mắt cho Tất Kiều An, “Ai nha thân ái, ngươi vừa vặn lượng một chút ngươi thân thân lão công a, nước mắt của ngươi nếu là lại thu không được, vậy lão công ngươi lúc làm việc liền phải mang theo nước mắt nước mũi của ngươi đó! Ta cũng không sợ người khác chê cười ta, không biết ngươi có ngại không?”
Tất Kiều An bị Thẩm Ngạn Minh chọc cười, cũng thu nước mắt lại. Thẩm Ngạn Minh thầm thở phào nhẹ nhõm, anh không sợ Tất Kiều An làm bẩn quần áo, anh chỉ sợ Tất Kiều An làm bẩn mặt thôi.
Tất Kiều An không khóc, Kỷ Khang Vĩnh trong ngực cậu bé lại khóc lên. Kỷ Khang Vĩnh muốn trả cậu bé lại cho hàng xóm, nhưng đứa trẻ này chắc là sợ quá rồi, khóc không ngừng.
Tất Kiều An do dự một chút, lấy ra một cây kẹo mút từ trong túi xách, đưa cho cậu bé. Cậu bé lập tức bị thu hút sự chú ý, không còn khóc nữa.
Tất Kiều An nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng được tai thanh tịnh, chỉ là nhìn ngọn lửa đang bay múa, có chút lo lắng.
Thẩm Ngạn Minh lấy ra khẩu trang từ túi xách đeo lên cho Tất Kiều An, “Chúng ta trước đi ngồi trong xe có được không?”
Tất Kiều An lắc đầu, “Ta không lạnh, ta muốn nhìn!”
Thẩm Ngạn Minh thở dài, cũng không cưỡng cầu, chỉ là ôm Tất Kiều An đi đến nơi tránh gió cách đó vài trăm mét. Kỷ Khang Vĩnh nghĩ nghĩ, cũng vội vàng đi theo.
Ba người họ vừa đứng vững, đã thấy Trần Thuận Vĩ dẫn mười bảo vệ tới, “Thẩm tiên sinh, bên ngoài lạnh, các ngươi trước đi phòng an ninh ngồi một lát đi, Vương Lai đang ở bên kia trông coi.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT