“A? A, ta Tiểu Bảo a, sao con lại đột nhiên đi nữa rồi? Bà nội không phải cố ý a, bà nội cũng không nghĩ con sẽ ngã xuống. Sao con lại đột nhiên không còn nữa! A, tim gan của ta ơi, con làm bà nội muốn chết đó!”
Tiêu mẫu vừa khóc, bộ dạng như rất thương tâm. Nhưng cẩn thận nghe, sẽ cảm giác được bên trong có một loại cảm giác giải thoát.
Cũng đúng, mỗi ngày đối mặt với ba kẻ ngu, người mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ không chịu nổi. Hiện tại không còn một người, gánh nặng của hai vợ chồng già giảm đi không ít.
Tiêu cha còn đắm chìm trong bi thương, không chú ý đến sự thay đổi tình cảm của lão thê. Chỉ nhàn nhạt nói: “Đừng khóc, người đã đi rồi, khóc cũng không về được.”
Tiêu mẫu ngừng khóc, xuyên qua khe hở nhìn về phía Tiêu cha. Thấy hắn không có không vui, mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Phi và Trần Cẩm vẫn ngây ra như phỗng, dường như đứa trẻ chết đi đối với hai người họ không có bất kỳ ảnh hưởng nào.
Tiêu mẫu lại muốn mắng, nhưng nhìn nhìn bóng dáng lão đầu nhà mình, nhớ tới là vì mình không khép miệng, mới không có cháu trai, liền dằn xuống sự ức chế trong lòng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT