Trương phụ không biết cảm xúc của Trương Sâm Quân đang thay đổi, ông chìm đắm trong suy nghĩ của mình, không thể tự kiềm chế. Ông thật vô dụng, chỉ có thể để Ni Ni gánh vác trách nhiệm nuôi gia đình.
Nước mắt không kìm được rơi xuống trong mắt Trương phụ. Ni Ni kiếp trước đã phải nếm bao nhiêu đắng cay, mới từ một tiểu công chúa được nuông chiều trở thành một cô gái có trách nhiệm như vậy. Ông thương Ni Ni của ông quá!
Trương phụ dùng khăn giấy lau khô nước mắt trên mặt, trong lòng thành kính cầu nguyện: “Trời ơi, con van xin Người, hãy thương xót Ni Ni nhà con!
Nó là một đứa trẻ ngoan, con van xin Người hãy để cuộc sống sau này của nó được thuận lợi hơn một chút.
Trời ơi, con nguyện dùng chính mạng sống của mình để đổi, hy vọng Ni Ni nhà con kiếp này có thể có được hạnh phúc!”
---
Tất Kiều An và mọi người ăn một bữa trưa coi như là phong phú. Lúc trở về, lại đúng vào thời điểm nóng nhất trong ngày.
Lúc đi không để ý, lúc về chân đã có chút đau.
Ban đầu, cô nghĩ rằng không có nhiều cơ hội mang giày cao gót, nên tranh thủ lúc còn có thể đi thì làm đẹp một chút. Ai ngờ hôm nay lại phải đi xa như vậy với giày cao gót!
Tất Kiều An thầm nghĩ, không biết về đến văn phòng gót chân có bị mài hỏng không.
Mọi người nói chuyện rôm rả, còn Tất Kiều An thì cảm thấy ánh nắng chiếu vào làm cô hoa cả mắt, trên đường đi còn có thể ngửi thấy mùi hôi thối, Tất Kiều An thậm chí còn cảm nhận được hơi nóng bốc lên từ xung quanh.
Khi trở về văn phòng, mọi người đều bị nóng đến mức chịu không nổi. Đang nước vội lấy điều khiển từ xa, bật điều hòa xuống 18 độ.
Thường ngày đều để 26 độ, có lẽ hôm nay bị phơi nắng quá nhiều, nên mọi người đều không có ý kiến gì.
Chỗ ngồi của Tất Kiều An đối diện với cửa gió điều hòa. Khi làn gió mát thổi vào người, Tất Kiều An không tự giác run lên.
Tất Kiều An cảm thấy mình có chút không ổn, vội vàng đứng dậy tìm một chỗ tránh điều hòa để ngồi.
Buổi trưa cơ bản không có ai đến văn phòng làm việc. Mọi người sau khi ăn uống no nê đều có chút buồn ngủ, nhao nhao ngồi vào vị trí của mình, úp mặt lên bàn định chợp mắt một chút.
Văn phòng rất yên tĩnh, nhưng Tất Kiều An cảm thấy đầu óc mình ong ong, trước mắt từng trận biến đen, trong dạ dày như có biển động trời, muốn nôn nhưng lại không nôn ra được.
Tất Kiều An muốn khóc. Chẳng lẽ chỉ vì ăn một bữa cơm ở bên ngoài thôi sao? Mọi người đều không sao, sao chỉ có mình cô có việc? Thật sự yếu ớt đến vậy sao?
Tất Kiều An không muốn nói, cũng không muốn người khác nhìn ra sự khác thường của mình, cô vùi đầu vào khuỷu tay, nghĩ rằng có lẽ nghỉ một lát sẽ ổn thôi.
Nửa giờ sau, mọi người đều tỉnh táo lại, lấy điện thoại ra lướt Weibo, xem phim.
Nhưng Tất Kiều An dường như không để ý đến mọi người, vẫn úp mặt trên bàn.
Lê Duyệt Nhã phát hiện sự bất thường, đi đến trước mặt Tất Kiều An, nhẹ nhàng đẩy cô: “Kiều An, cậu không sao chứ, có khó chịu trong người không?”
Tất Kiều An bị Lê Duyệt Nhã đánh thức, còn hơi mơ màng, ngẩng đầu nhìn Lê Duyệt Nhã nói: “Tớ không sao, chỉ là hơi buồn ngủ.”
Lê Duyệt Nhã lại bị dáng vẻ của Tất Kiều An làm giật mình: “Sao mặt cậu tái mét vậy?”
Nói rồi, còn đưa tay sờ lên trán Tất Kiều An: “Nóng quá, bị sốt sao? Tớ đưa cậu đi bệnh viện nhé?”
Động tĩnh bên này thu hút sự chú ý của mọi người, nhao nhao hỏi thăm Tất Kiều An có sao không, có cần giúp đỡ gì không.
Vệ Cầm tranh thủ rót cho Tất Kiều An một ly nước nóng: “Sao vậy, bị cảm nắng hay là khó chịu trong dạ dày?”
Tất Kiều An nhận lấy ly nước, cảm ơn Vệ Cầm rồi mới lên tiếng: “Có lẽ là cả hai. Buổi trưa ăn tham lam, vừa ăn nhiều cơm canh nóng, lại ăn kem, có lẽ dạ dày hơi bị kích thích. Trên đường về trời lại nóng, có lẽ tớ cũng hơi bị cảm nắng.”