Đợi đến lục địa, mọi người trước đi tìm một chút đồ ăn. Chờ nước biển biến mất, chúng ta liền có thể tìm tới đường về nhà.”
Thẩm Ngạn Minh không cảm thấy mình có bao nhiêu xúc động, nhưng mọi người đều trong mắt chứa đầy nước mắt.
Có người hỏi: “Chúng ta còn có thể về nhà không? Nhà cửa còn chưa mất!”
“Không có gì là không thể trùng kiến, miễn là còn sống, thì còn hy vọng. Ai biết chừng, người thân bạn bè của ngươi vẫn còn sống, đang chờ ngươi đi tìm họ.”
“Không ở đây không có nghĩa là không ở nơi khác. Sóng biển đã quét từ thành phố ven biển vào đất liền, năng lượng của nó chắc chắn đã tiêu hao không ít, nếu không, chúng ta cũng không sống sót được.”
“Đúng vậy, lúc ấy nhìn thấy thủy triều màu xanh, ta sợ đến tè ra quần. Có thể tưởng tượng, lúc sóng lớn mới lên bờ thì uy vũ đến cỡ nào. Ta nghe nói, sóng biển có thể đánh ngất xỉu người. Chúng ta đã tỉnh táo, điều đó cho thấy lực lượng của nó đã bị suy giảm.
Có lẽ, số người chết không hẳn nghiêm trọng như chúng ta tưởng tượng. Có lẽ, họ chỉ bị sóng biển cuốn đến nơi khác.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play