Khâu Mãn đưa tay điểm điểm: “Sau này cũng không dám như thế lỗ mãng!”
“Biết rồi, biết rồi, vợ ta cũng dạy dỗ ta.” Thẩm Ngạn Minh nói, đem bình mật ong nhét vào tay Khâu Mãn: “Ngài lên đi, đừng khách khí như vậy, coi như là chúng ta quần chúng bình thường một chút tâm ý. Dù sao các đại lão tận chức tận trách, cũng là để bảo vệ chúng ta cuộc sống tương đối an ổn.”
Khâu Mãn suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nhận lấy. Thẩm Ngạn Minh nói đúng, các vị lãnh đạo rất vất vả, cần bồi bổ.
Dù vật tư ở Đế Kinh phong phú hơn nơi khác, nhưng không chịu nổi yêu cầu của những người này và phải chờ đợi đãi ngộ như mọi người. Cho nên, bọn họ thật sự đã một thời gian không ăn được gì.
“Được thôi, ngươi trên đường đi chậm một chút, có dịp lại mang Lưỡng Bảo đến Đế Kinh gặp ta.”
Thẩm Ngạn Minh khoát tay: “Tốt, ngài yên tâm. Ngài và các vị lãnh đạo cũng phải bảo trọng thân thể.”
Thẩm Ngạn Minh cứ đứng nhìn cho đến khi không thấy bóng dáng Khâu Mãn nữa, mới cùng Tất Kiều An, An An, Noãn Noãn lên xe. Sau đó, một mạch tăng tốc, rời khỏi nơi này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT