Sau hai giờ, Thẩm Ngạn Minh đến nơi xa đem thu thập được năng lượng mưa thu vào không gian cất kỹ. Tất Kiều An đem chung quanh trải qua năng lượng mưa tưới nhuần những cây nấm hái xuống, cho vào trong chậu. Chờ hái được kha khá, hai người mới mang theo gia sản trở về nhà.

Vừa mới vào cửa, Thẩm Ngạn Minh liền đem nấm thu vào không gian. Thay xong giày, Thẩm Ngạn Minh đem toàn bộ chậu đặt lên ban công.

Tất Kiều An lấy một bộ áo ngủ sạch sẽ vào phòng vệ sinh để tắm rửa. Vẫn chưa kịp đóng cửa, Thẩm Ngạn Minh đã chen vào, lấy tên đẹp, bớt nước.

Tất Kiều An trợn mắt nhìn Thẩm Ngạn Minh một chút, cũng không nói gì.

A, nên làm gì thì đã làm rồi, còn nói nhiều làm gì nữa, đúng không!

Chờ Tất Kiều An cởi bỏ chiếc áo ngủ ướt sũng, mới phát hiện trên thân những vết tích đó đều đã biến mất. Bây giờ toàn thân trên dưới đều là làn da trắng nõn, mịn màng.

“Cái này... Cái năng lượng mưa này cũng quá lợi hại đi!” Tất Kiều An sờ lên chỗ xương quai xanh vốn có chút trầy xước, chỉ thấy bây giờ phía trên không còn một chút vết tích nào. Tất Kiều An không thể tin được mở miệng nói.

Thẩm Ngạn Minh cũng cảm thấy rất rung động, “Cái năng lượng mưa này, có thể coi như thuốc trị thương thượng hạng để dùng a!”

“Đúng đúng đúng, may mắn là chúng ta trước đó đã thu thập.” Tất Kiều An suy nghĩ, “Hay là về sau lại mang thêm mấy cái chậu nữa?”

“Chúng ta mỗi lần mang đã không ít rồi. So với người khác, chúng ta đã chiếm được tiên cơ.”

“Nếu không, đi đến chỗ nhà trệt ngươi thuê để ở?”

Thẩm Ngạn Minh lắc đầu, “Hoàn cảnh nơi đây không thích hợp để ở lại, mà lại ở bên ngoài, cũng không tiện tiến vào không gian.”

Thẩm Ngạn Minh sờ sờ đầu Tất Kiều An, “Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy nữa. Chúng ta hãy thỏa mãn với những gì đang có, được không? Chỉ cần về sau mỗi đêm chúng ta đều đi thu thập năng lượng mưa, cho đến khi mùa mưa kết thúc, số lượng thu thập được cũng hẳn là đủ chúng ta dùng về sau.

Đúng rồi, không phải ngươi cảm thấy không gian có dị động sao? Tranh thủ thời gian tưới nước đi, chúng ta tiến vào không gian xem một chút!”

Tất Kiều An gật gật đầu, cùng Thẩm Ngạn Minh tắm nước nóng, thay xong quần áo rồi kéo tay Thẩm Ngạn Minh tiến vào không gian trồng trọt.

Hoặc có lẽ, bây giờ đã không thể gọi là không gian trồng trọt nữa.

Bởi vì, không gian trồng trọt và không gian trữ vật đã hợp hai làm một!

Một bên là khu trữ vật, mặt đất bằng đá Thanh Ngọc Thạch, bầu trời xanh thẫm, bốn phía sương trắng vờn quanh.

Trước đó Thẩm Ngạn Minh và Tất Kiều An thu thập vật tư, chỉ là đơn độc bày ở một góc. Bên kia thì chất đầy, là từng chiếc rương gỗ, đúng như những gì Thẩm Ngạn Minh đã nhìn thấy xuyên qua làn sương trắng, những chiếc rương xếp thành một tòa núi nhỏ.

Khu trữ vật trong không gian rất lớn, cho dù chứa nhiều vật tư như vậy, lại còn chất đống nhiều rương như thế, cũng chỉ chiếm một phần mười diện tích của khu trữ vật.

Còn bên kia, khu trồng trọt, cũng giống như những gì nhìn thấy xuyên qua làn sương trắng trước đó, có thảo nguyên, có sông núi, mà lại ở chân núi còn có ruộng, vườn trái cây, dược điền, vườn hoa, vườn trà, hồ nước, vân vân. Trên núi có một thác nước đổ xuống như Ngân Hà, ở chân núi tạo nên ngàn lớp sóng, vạn lớp sóng, nước sương mù mông lung. Một dòng suối nhỏ uốn lượn chảy xuống, dòng suối trong vắt nhìn thấy đáy.

Khu trồng trọt và khu trữ vật được ngăn cách bởi một đạo màn sáng trong suốt. Thẩm Ngạn Minh và Tất Kiều An thử nghiệm, cả hai người đều có thể một mình xuyên qua màn sáng trong suốt.

Trong mắt Thẩm Ngạn Minh và Tất Kiều An lóe lên một vòng kinh hỉ. Hai người nhìn nhau, nắm tay nhau ra ngoài.

Không cần thương lượng, hai người liền riêng biệt tiến vào không gian. Quả nhiên, sau khi hai người tiến vào không gian, một người ở trong khu trồng trọt, còn người kia ở trong khu trữ vật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play