Phục vụ viên sững sờ, “có thể, nữ sĩ nếu như có cần, ta có thể mời chúng ta cửa hàng trưởng tới.”
Tất Kiều An gật gật đầu, “cái kia phiền phức ngươi mời cửa hàng trưởng tới đây một chút.”
Chờ cửa hàng trưởng tới sau, tất Kiều An mở miệng, “ngươi tốt, trắng cửa hàng trưởng, ta muốn ở chỗ này dự định một chút đồ ngọt…”
Sau đó, tất Kiều An lấy kết hôn muốn mời khách cùng tặng lễ làm lý do, hướng trắng cửa hàng trưởng đặt hàng một đống điểm tâm ngọt.
Tất Kiều An đối thoại cửa hàng trưởng nói mình muốn rất nhiều, đại khái mỗi cái chủng loại đều muốn một trăm phần, trước tiên có thể giao tiền đặt cọc, nhưng là trắng cửa hàng trưởng nhất định phải cam đoan điểm tâm ngọt chất lượng.
Vì Tất Kiều An muốn mua nhiều loại bánh ngọt, lại không có quy định cụ thể về chủng loại, nên không thể tính ra tổng kim ngạch.
Cửa hàng trưởng Trắng biểu thị sau đó sẽ lập một danh sách cho Tất Kiều An. Sau khi xác nhận không sai, Tất Kiều An chuyển khoản trực tuyến và cửa hàng sắp xếp chế tác.
Tất Kiều An gật đầu đồng ý. Hai người trao đổi thông tin liên lạc và kết bạn.
Sau khi cửa hàng trưởng Trắng rời đi, Tất Kiều An và Thẩm Ngạn Minh cùng nhau thưởng thức món ngon trước mặt.
“Không biết họ làm thế nào mà ngon vậy, tiếc là ta không có nghiên cứu về phương diện này.” Tất Kiều An ăn xong một miếng bánh ngọt, lắc đầu cảm khái.
“Nếu thích ăn thì chúng ta mua thêm chút nữa, lát nữa tính tiền sẽ gói mang về.” Thẩm Ngạn Minh nuốt xuống ly trà sữa rồi nói, “Ngày mai ta sẽ mua một cái lò nướng, về sau chúng ta ở nhà tự nghiên cứu.”
Tất Kiều An nhớ tới chiếc lò nướng đã được trang bị trong biệt thự di động mua ở Âu châu, liền hỏi: “Chẳng phải có một cái lò nướng rồi sao?”
Thẩm Ngạn Minh biết ý Tất Kiều An, “Trong nhà vẫn chưa có, dù sao cũng phải mua thêm. Ngày mai ta lại đi mua hai chiếc xe đạp.”
Tất Kiều An nghe xong gật đầu, “Ngươi cứ tùy ý mua thêm là được.”
Sau khi hai người ăn xong, lúc tính tiền lại gói thêm mấy món điểm tâm ngọt đặc sản của tiệm. Thẩm Ngạn Minh che ô, ôm Tất Kiều An trở lại xe, lái xe về khu biệt thự Vũ Cư.
Khi về đến nhà, Tất Kiều An ôm hết quần áo mới mang đến máy giặt Tiểu Dương. Cô tháo mác, cho vào máy giặt và giặt qua một lượt nước. Những gì không thể giặt bằng nước, không thể giặt bằng máy, Tất Kiều An đều mặc kệ. Cô nghĩ, đến tận thế rồi còn lo giữ gìn đồ đạc làm gì nữa.
Thẩm Ngạn Minh cất đồ điểm tâm ngọt đã gói vào không gian lưu trữ, đặt giày mới vào tủ giày, rồi đứng dậy hỏi Tất Kiều An, “Buổi tối muốn ăn gì?”
Tất Kiều An lắc đầu, “Không muốn ăn gì cả. Hôm nay ăn quá nhiều rồi, không đói chút nào!”
“Vậy thì ăn chút trái cây đi, chờ đói rồi ăn cơm.”
Sau khi Tất Kiều An phơi hết quần áo đã giặt ra ban công, điện thoại của cô reo lên. Đó là tin nhắn từ cửa hàng trưởng Trắng.
Cửa hàng trưởng Trắng: “Tiểu thư Tất, tiệm bánh ngọt của chúng tôi có tổng cộng hơn trăm loại đồ ngọt. Cô có muốn lấy hết không? Ý của tôi là, nếu mỗi loại lấy hơn trăm phần thì số lượng có phải là quá nhiều không?”
Tất Kiều An: “Ta muốn mang ra ngoài tặng, số lượng nhiều một chút cũng không sao, có thể dùng hết. Chỉ cần các ngươi đảm bảo chất lượng là được, hi vọng các ngươi giao cho ta những món tươi ngon nhất.”
Cửa hàng trưởng Trắng: “Nếu vậy, tôi có thể tính giá ưu đãi cho cô. Để thể hiện thành ý, đơn hàng của cô sẽ được hưởng chiết khấu 80%.”
Một lát sau, cửa hàng trưởng Trắng gửi đến một bảng tính, ghi rõ tên, số lượng, đơn giá, tổng giá trị. Tất Kiều An liếc nhìn, có gần hai trăm loại điểm tâm ngọt. Rõ ràng có nhiều món thuộc cùng loại, thậm chí có một số món cô chưa từng thấy ở tiệm bánh ngọt trước đây. Tất Kiều An nhíu mày, tự hỏi liệu có phải mình đang bị lừa hay không.