“Ta đi ~~~?!” Mai Thi trừng to mắt. Nàng thật không nghĩ ra đầu óc của những kẻ cuồng thí nghiệm này. Dứt lời, nàng lại bưng ly cà phê nhấp một ngụm để trấn tĩnh.
“Ta đi ~~~?!” Mai Thi trừng to mắt. Nàng thật không nghĩ ra đầu óc của những kẻ cuồng thí nghiệm này. Sau khi kinh ngạc, nàng vẫn không quên bưng ly cà phê nhấp một ngụm để trấn tĩnh.
“Thí nghiệm này mặc dù bị đình chỉ, nhưng một vài đội ngũ dị năng giả cao cấp vẫn nhận được một chút tin tức. Những kẻ luôn tiếp xúc với cấp trên là Kim Phong bí mật nhận được một tin tức rằng viên tinh hạch dị năng giả không gian chính là một không gian lưu trữ tự nhiên.”
Nghiêm Huy càng nói, mắt hắn càng đỏ rực, “Không biết lúc nào tỷ tỷ không gian hệ dị năng của ta bị Kim Phong phát hiện, thậm chí Kim Phong còn cố ý điều ta đi… Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính, ta trở về sớm hơn một bước, nhìn thấy cảnh tượng tỷ tỷ trước khi chết…”
Chợt, Nghiêm Huy ngẩng đầu, ánh mắt điên cuồng khiến Mai Thi cảm thấy có chút sợ hãi. Liền nghe Nghiêm Huy nghiến răng nghiến lợi nói: “Hắn còn vũ nhục tỷ tỷ trước khi giết chết nàng… Mà Kim Vân từ đầu đã nhìn tỷ tỷ của ta không vừa mắt. Không có lý do gì khác, chỉ cần là người phụ nữ xinh đẹp hơn Kim Vân, dáng người mảnh mai, nàng đều không thích.
Huynh muội bọn họ hai người đều là biến thái! Lúc Kim Phong làm những chuyện đó, Kim Vân cái tên khốn nạn kia liền ở một bên nhìn. Tỷ tỷ của ta đã chết, nàng ta còn không ngừng nhục mạ tỷ tỷ của ta. Cuối cùng, bọn họ còn giết tỷ tỷ của ta, lấy tinh hạch, thậm chí còn lấy thi thể của tỷ tỷ để cho thực vật biến dị của hắn ăn.”
Mai Thi không tưởng tượng nổi Nghiêm Huy nhìn thấy cảnh tượng đó mà làm sao có thể nhịn được, khống chế bản thân không xông lên ngay lập tức, mà lại ẩn nấp chờ đợi cơ hội báo thù.
Nghiêm Huy nghĩ thế nào nàng không biết, nhưng Kim Phong và Kim Vân hai huynh muội này thật sự khiến Mai Thi phát buồn nôn. Cũng không thể tưởng tượng được làm sao lại có loại người này tồn tại.
Càng nghĩ càng giận!
“Phanh” một tiếng, Nghiêm Huy giật mình. Mai Thi tức giận đập lên bàn, rung lên bần bật, giận dữ nói: “Loại cặn bã này!!! Ta trời ạ! Tức chết mất! Nếu là ta, ta cũng phải chơi chết bọn chúng!”
Nghiêm Huy nhìn Mai Thi như vậy, lập tức trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp. Hắn bưng ly cà phê, giọng trầm ấm nói: “Không sao, bọn chúng chết rất thảm. Tỷ tỷ của ta nàng… Nếu có luân hồi, có Địa Phủ, nàng… Nàng bây giờ hẳn là rất vui vẻ.”
Nghe lời này, mũi Mai Thi có chút cay cay. Mai Thi không cảm thấy như vậy. Nhìn Nghiêm Huy với nụ cười hiền lành, ánh nắng rực rỡ trên mặt, bởi vì cái chết của tỷ tỷ mà trở nên như vậy. Nếu đổi lại là nàng, nàng kỳ thực không hy vọng em trai mình vì cái chết của mình mà trở nên như bây giờ.
“Căn cứ của các ngươi không có ai quản lý sao?” Mai Thi không chắc chắn hỏi. “Trước đó ta nhớ ngươi nói căn cứ vẫn có quy chế điều lệ… Không phải vẫn là bảo vệ quyền lợi của người bình thường sao…?” Mai Thi không muốn chất vấn những người quản lý ở vị trí cao. Ít nhất, trong thời đại này, còn có người nguyện ý bảo vệ người bình thường, lập ra quy tắc để quy phạm hành vi của dị năng giả. Nàng vẫn tin tưởng bọn họ sẽ không dễ dàng từ bỏ bất kỳ dân chúng nào của mình.
“Làm sao quản lý được? Tỷ tỷ sống không thấy người, chết không thấy xác, ta coi như đi báo án, báo cái gì đây? Mất tích à?” Nghiêm Huy nhìn về phía Mai Thi, cười cười, “Ngay cả dị năng giả mất tích đôi khi cũng không thể báo án, nói chi là người bình thường… Lại nói, báo án tố cáo, phàm là lại cần chứng cứ…”
Thời đại nào cũng có một vùng xám, chỉ là bây giờ vùng xám đó rất nhiều, rất nhiều.
Nghiêm Huy không vạch trần, Mai Thi cũng chỉ có thể im lặng. Nàng biết không phải ai cũng có cái nhìn của Người trong cuộc, không phải ai cũng mang theo kịch bản của Chúa Trời. Thế gian này, mỗi ngày đều có vô số thử thách, vô số tai họa đe dọa sự tồn tại của con người. Chỉ một người bình thường mất tích, thì có ai bận tâm chứ?