“Ừm, những con cá con này sợ không phải là bình thường.” Minh Dịch đi đến trước cái đuôi cá này, từ không gian của mình lấy ra một cuộn dây câu cá, sau đó mang bao tay vào bắt đầu quấn cái đuôi cá bẩn thỉu đầy vết máu này lên sợi dây. Dưới ánh mắt của Mai Thi, hắn ném thẳng vào trong hồ. Mắt thường có thể thấy, mặt hồ bỗng nhiên sôi trào lên. Minh Dịch bỗng nhiên kéo sợi dây lên bờ, quả nhiên kéo lên một chuỗi dài loại cá bạc nhỏ.
Dù bị Minh Dịch kéo lên bờ, những con cá bạc nhỏ này vẫn không quên gặm đuôi cá, chỉ một lúc cái đuôi đã không còn lại bao nhiêu cặn bã. Kỳ lạ nhất là những con cá bạc nhỏ này rời khỏi nước mà không có dấu hiệu mất nước chút nào. Ngược lại, sau khi gặm xong đuôi cá, chúng để mắt tới Mễ Mễ đang ăn xương cá còn lại ở cách đó không xa.
“Đồ vật này cũng không sợ mất nước.” Minh Dịch đã phân biệt rõ những quái vật màu bạc này với cá. Hắn không cho rằng cá có thể rời khỏi nước lâu như vậy. Hơn nữa… Minh Dịch tiện tay cầm một mảnh lá cây hướng đầu một con quái vật cắt đi. Vừa cắt xong, Mai Thi rõ ràng phát hiện cơ thể quái vật đó đầy tụ huyết, nội tạng hư hao nghiêm trọng, hoàn toàn không giống sinh vật sống.
“Nguyễn Nguyễn, né tránh ra!” Mai Thi không kịp để ý đến việc Minh Dịch vừa thể hiện kỹ năng không khoa học, mà hướng thẳng đến Nguyễn Nguyễn đang tò mò tham gia náo nhiệt, hô lên một tiếng.
Mễ Mễ mở mắt, nhìn những con quái vật màu bạc đang nhào tới và Nguyễn Nguyễn ở cách đó không xa, thái độ lại khác thường, không có chút phản ứng nào, giống như hoàn toàn không lo lắng.
Ngay sau đó, Mai Thi nghe thấy xung quanh vang lên những âm thanh kỳ quái. Cô cúi đầu nhìn, đóa hoa tím nhỏ bé yếu ớt lúc nãy giờ lại lộ ra bộ mặt thật: Từ nhụy hoa duỗi ra những sợi tơ mảnh mai, lan tỏa trên mặt đất, giống như những con ngươi mở ra. Khi chạm phải quái vật màu bạc, chúng nhanh chóng, chuẩn xác và hung dữ quấn lấy những con quái vật đang nhảy nhót trên mặt đất. Dưới ánh nhìn không chớp mắt của mọi người, những con quái vật màu bạc này lại chỉ còn lại một đám vết máu.
Minh Dịch dường như nhớ ra điều gì đó, từ không gian của mình lấy ra một viên tinh hạch cấp một nhỏ xíu ném trước mặt những sợi tơ nhụy hoa chưa kịp rút lui. Tuy nhiên, những sợi tơ này dường như không cảm giác gì, chậm rãi rụt lại, giống như những lão gia gia ăn no đi dạo bộ. Cho đến khi nhụy hoa cuối cùng rút về bên trong đóa hoa tím, những đóa hoa này vẫn đung đưa trong gió nhẹ, vẫn giữ nguyên vẻ ngoài yên tĩnh, yếu ớt của mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT