【 Tốt a! Ta một cái cửa hàng trưởng lại dùng chén gỗ, các ngươi thì tốt rồi, bán đĩa đẹp như vậy lại dễ dàng như vậy, ngươi cũng không cho ta phối một cái. 】

Hệ thống nghe khô khan giải thích nói: 【 Đồ sứ dễ vỡ, đến lúc đó ngươi có thể bán thêm được nhiều. 】

????

Kịch bản nhỏ trong đầu Mai Thi không ảnh hưởng đến công việc trên tay. Nàng xốc nồi nước lên, mùi thơm nồng nàn của nước dùng Oden lập tức tràn ngập trong phòng. Bốn người trong đội dị năng giả không chút hình tượng nhắm mắt lại, hít sâu, phảng phất như vậy có thể ngửi được mùi vị mỹ thực vào trong bụng.

Quý Phù nhìn bốn xiên củ cải được vớt ra từ nồi nước dùng, đã có chút trong suốt vì bị nước canh nấu. Củ cải được Mai Thi lấy ra khỏi thẻ, múc một muôi nước canh loãng đưa cho Quý Phù.

“Cái kia… Đũa…” Quý Phù nói còn chưa dứt lời đã thấy khóe miệng lão bản hơi nhếch lên, trong lòng hoảng hốt, quả nhiên…

“Một cái tinh hạch cấp một cho bốn đôi đũa.” Mai Thi cười không lộ răng đáp trả, trực tiếp chặn họng Quý Phù đang muốn hỏi đũa.

“Ngươi…” Quý Phù trừng mắt nhìn Mai Thi. Mai Thi học theo sự dày mặt của hệ thống 666, căn bản không để ý đến sự bất mãn của Quý Phù. Mũi Quý Phù vây quanh mùi hương của củ cải và nước canh, vừa nhéo túi chứa tinh hạch, cuối cùng vẫn móc ra tinh hạch giao cho Mai Thi.

Bốn đôi đũa đồng thời được giao cho Quý Phù. Quý Phù lúc này mới bưng củ cải trở về, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, đặt đĩa củ cải này vào giữa bàn.

Vương Bách đã không kịp chờ đợi đưa tay muốn cầm đũa, kết quả chỉ nghe Quý Phù nói: “Phí hộp cơm tất cả tìm hai viên tinh hạch cấp một.”

“……” Đám người không dám tin, lại duỗi đầu nhìn về phía Mai Thi sau quầy, rụt đầu lại. Đội trưởng Vương Mãnh thở dài, nói: “Ăn trước đi.” Ăn xong rồi lại nghĩ cách khác.

Khi mọi người đưa đôi đũa củ cải đầu tiên vào miệng, tất cả đều sáng mắt lên. Củ cải vốn trong veo, bởi vì nước dùng Oden thanh đạm không hẳn che lại được, ngược lại vì được đun sôi hấp thu nước canh, lại ngọt lại tươi. Chậm rãi trôi xuống thực quản vào trong dạ dày, ngay cả thân thể phảng phất đều ấm áp.

“Ngon quá!” Vương Bách ăn xong miếng đầu tiên, nhịn không được than thở, “Thơm ngon miệng!” Mai Thi thuận theo tiếng nhìn về phía Vương Bách, đôi mắt sáng lấp lánh, giống như con chó vàng hàng xóm kiếp trước của nàng. Cũng vì dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu của Vương Bách mà chọc Mai Thi bật cười. Nhìn động tác của người khác, nàng vội vàng nhắc nhở: “Ngươi không ăn nữa thì sẽ không còn đâu.”

?? Ai??

Vương Bách cúi đầu xuống, quả nhiên trong đĩa chỉ còn lại miếng củ cải cuối cùng. Thậm chí miếng củ cải cuối cùng còn bị Hạ Bạch ung dung kẹp đi.

“Ta…” Vương Bách bi phẫn nhìn về phía Hạ Bạch, lại cúi đầu nhìn về phía nước canh còn sót lại trong đĩa. Thế là, hắn dứt khoát không cần hình tượng nữa, trực tiếp bưng đĩa lên uống cả nước dùng.

“Khụ!” Vương Mãnh đối với hành động của Vương Bách cũng là hết cách, chuyển sang tiếng ho khan nhắc nhở, nhưng đã không còn tác dụng. Hắn tranh thủ thời gian lấy cái đĩa ra khỏi miệng Vương Bách, lúc này Vương Bách còn đang định liếm đĩa, vừa đưa đầu lưỡi ra một đoạn nhỏ đã phát hiện cái đĩa đã biến mất.

“Sách!” Quý Phù nhíu mày, nhìn về phía Vương Bách, nói: “Ngươi đủ rồi đấy, không đủ thì gọi thêm đi. Ngươi liếm xong cái đĩa, cái đĩa này còn muốn à?” Vừa nghĩ tới khả năng lại phải tốn tiền mua hộp cơm, Quý Phù đã cảm thấy đau thịt.

“Vậy… Lại gọi bốn xiên đi.” Vương Mãnh suy nghĩ. Lần này trở về bọn họ còn muốn nộp lên một phần tinh hạch, còn muốn để lại một phần để tăng thực lực. Tinh hạch này thật sự không thể chi tiêu ở đây nữa. Cho nên, lại ăn bốn xiên cũng tốt.

Tuy mọi người đều hiểu đạo lý, nhưng là…

Trong vòng một giờ, bốn người đã ăn bốn mươi xiên củ cải. Đến khi hết giờ, bị một cỗ lực lượng kỳ lạ trực tiếp mời ra khỏi cửa hàng. Đứng ở cửa ra vào, bốn người lúc này mới hồi phục tinh thần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play