Đoạn tâm tình đột nhiên quê mùa của Mai Thi ngược lại khiến Minh Dịch không tự giác đỏ tai. Minh Dịch nắm tay Mai Thi đi trong tuyết. Qua một lúc lâu mới lên tiếng: “Ta cũng sẽ trân quý người trước mắt ta.”
“Ừm.” Mai Thi đá nhẹ những bông tuyết mịn dưới chân, lại lặng lẽ ngẩng đầu nhìn về phía Minh Dịch. Liếc trộm một giây, không ai phát hiện. Liếc trộm hai giây, không ai phát hiện. Liếc trộm ba giây…
“Làm sao?” Cuối cùng chú ý tới động tác nhìn trộm của Mai Thi, Minh Dịch cúi đầu nhìn Mai Thi đang quay mặt đi, lẩm bẩm: “Không có, chỉ nhìn một lúc, làm sao, không cho nhìn sao?”
“Cho.” Minh Dịch gật đầu, “Ngươi muốn nhìn thế nào thì thấy thế nào.”
“Ta muốn trên giường nhìn…” Mai Thi thầm thì, Minh Dịch sững sờ, hắn vừa mới nghe thấy gì?
“Ngươi nói… ở đâu nhìn?”
“Không có, không có, nhanh về nhà đi, tuyết càng lúc càng nhiều rồi.” Mai Thi vừa đẩy Minh Dịch vừa chuyển chủ đề, vừa không còn mặt mũi đối với Minh Dịch mà cúi đầu. Chính mình cũng bị câu nói của mình dọa cho sợ, thật sự… Chẳng lẽ đời trước mình là một tài xế già bị gãy cánh sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play