Mà Từ Duệ bọn hắn mặc dù không phải nửa ép buộc, nhưng là mục đích tính hết sức rõ ràng, thậm chí địa khu đã thu nhỏ tập trung ở bắc bộ. Mà bọn hắn bên này không hẳn có mười phần tính chỉ hướng, có chút nghĩ sưu tập càng toàn diện tin tức cảm giác.
“Chúng ta cũng không định nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ lần này.” Luke đẩy gọng kiếng, nói, “nhất là nhìn thấy các ngươi đội ngũ hôm nay tao ngộ, quả nhiên, không có gì bánh từ trên trời rớt xuống sự tình, rơi xuống đĩa bánh vạn nhất trực tiếp nện trên đầu cũng là có đập chết người khả năng.”
Luke nửa đùa nửa thật nói, Từ Duệ cũng mỉm cười lấy đó đồng ý, nhìn bên cạnh mặt lộ vẻ buồn ngủ các học sinh, có chút thở dài: “Mặc dù ta nguyên lai cũng là nghĩ như vậy, nhưng là cũng chung quy là chúng ta dã tâm quá lớn, vẫn là chạy tới bên ngoài. Nếu như ngay từ đầu liền lựa chọn không đi, chỉ là tượng trưng nhìn xem không ngừng lại, lại địa phương khác tìm kiếm vật tư cũng không tệ.”
"Vậy các ngươi có tính toán gì sau khi rời đi không?" Luke mỉm cười, hỏi một cách tùy ý. Từ Duệ không giấu giếm, gật đầu.
"Ta dự định đi theo đường cũ trở về, và tìm kiếm vật tư mùa đông ở bên ngoài S. Thật vất vả mới đến được đây mà không mang gì về thì không được, không thể không chuẩn bị cho mùa đông, mọi người trong căn cứ vẫn đang chờ." Qua lời Từ Duệ nói, Luke cũng hiểu đội của họ cũng rất đông.
"Đúng vậy, lúc tận thế vừa mới bắt đầu, chưa đầy hai tháng đã vào mùa lạnh, rất nhiều người không chuẩn bị kịp, đã chết không ít..." Luke nhắc đến chuyện này, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ ưu tư, chỉ có điều nơi này không bao gồm Minh Dịch, người luôn lạnh lùng.
Vẻ mặt Từ Duệ càng thêm ảm đạm, đôi môi khô khốc mấp máy, không nói lời nào. A Viên và Cát Thù Tuệ bên cạnh lại nhìn Luke một cách có ý, vội vàng ngồi xuống bên cạnh Từ Duệ, thấp giọng gọi: "Thầy..."
Từ Duệ như bừng tỉnh, híp mắt cười cười, vỗ vỗ đầu hai học sinh, nói: "Không sao."
Luke lúc này mới phản ứng lại mình có lẽ đã nói đến chuyện thương tâm của người đàn ông trung niên trước mắt, liền không nói thêm lời nào, quay quanh đống lửa trước mặt, rồi nói: "Trời đã tối rồi, ăn tối xong thì nghỉ ngơi."
Nói đến bữa tối, mắt Minh Dịch sáng lên. Khoảnh khắc đó lập tức bị Luke bắt được. Luke vội vàng nói: "Quý Phù, ngươi cùng lão đại đi trong xe lấy đồ ăn đi."
Việc lão đại nhà hắn là song hệ dị năng không thể tùy tiện để lộ, trước mặt Từ Duệ bọn họ tự nhiên không tiện lấy ra ăn. Luke dùng ánh mắt ra hiệu Quý Phù. Quý Phù cũng lập tức đứng dậy nhìn về phía Minh Dịch. Minh Dịch liếc Luke, đứng dậy đi về phía Quý Phù, hai người cùng nhau đi về phía chiếc xe bán tải nhỏ mà họ lái tới.
Nói thật, nếu hôm nay không có Từ Duệ bọn họ ở đây, Minh Dịch chắc chắn sẽ trực tiếp lấy thùng bún thập cẩm cay ra, sau đó đổ nước canh vào như nước lã rồi cầm chén múc ăn.
Nhưng là... "Lão đại, cứ hai bát đó là được rồi." Quý Phù vì khí thế của Minh Dịch mà nuốt nước bọt, nhút nhát nhìn Minh Dịch. Dù sao người khác ăn bánh mì cứng, lương khô, còn bọn họ mỗi người một bát bún thập cẩm cay thì thật sự rất đáng ghét.
"Chỉ hai bát?" Minh Dịch nhíu mày, đầy vẻ ghét bỏ nhìn hai chiếc hộp cơm có kích thước bình thường trong tay Quý Phù, "Ăn có no bụng không?" Đội của họ có tới tám người.
"Trán... Còn có thể thêm chút lương khô. Mặc dù bún thập cẩm cay không đủ no, nhưng mỗi người nếm thử hương vị vẫn được..." Quý Phù nói xong liền cúi đầu, không dám nhìn vẻ mặt cực kỳ không vui của Minh Dịch. Đúng như nàng suy nghĩ, Minh Dịch lúc này rất không vui, không vui, không vui . Bất quá, khi trở lại đám người, Minh Dịch đã khôi phục vẻ mặt đơ cứng, không lộ ra chút vẻ không vui nào, nhưng cũng không thể nhìn ra sự vui vẻ trong lòng được .