Nhìn Lục Lục đang hoạt bát “chơi hạt dẻ” ở đó, mọi người cũng không có chút nghi ngờ nào về phía Mai Thi. Tiểu Quất Miêu bé như vậy, có thể chơi bao nhiêu hạt dẻ chứ?
Chỉ có thể nói Lục Lục trông quá mê hoặc.
“Nhặt xong chưa?” Mai Thi đứng ở một bên cười híp mắt, bộ dáng thanh nhàn vô tranh quyền thế. Nhìn lại dáng vẻ hai tay trống trơn của nàng, Trương Duyệt Quỳ và Úc Văn Phi có chút xấu hổ. Sau đó, Trương Duyệt Quỳ nói: “Chờ lát nữa về chúng ta chia cho ngươi một ít đi?”
“Ừm… Không cần, không cần.” Mai Thi khoát tay, cười cười, thầm nghĩ Lục Lục vừa rồi đã làm một đống lớn hạt dẻ. Nhìn lại số lượng trong tay hai người kia, thôi, nàng vẫn không muốn nhận của người ta, thật ngại quá.
“Tiệm chúng ta ăn hạt dẻ cũng không tính quá nhiều. Lại nói, các ngươi mới cần những thức ăn này. Dù sao, ăn bún thập cẩm cay cũng lấp đầy bụng… Các ngươi hấp thu cũng rất tốn sức a?” Cái bún thập cẩm cay này còn hiệu quả hơn cả việc hấp thu tinh hạch, nhưng giống như mỗi ngày đều có định lượng hấp thu tinh hạch vậy, bún thập cẩm cay cũng không thể ăn quá nhiều.
Nhưng mỗi ngày hấp thu một chút, dị năng hồ được thỏa mãn, nhưng lại đói bụng
Thấy Mai Thi thông cảm cho bọn họ như vậy, hai người đều cảm động vô cùng, mặt lộ vẻ cảm kích. Chỉ có Mai Thi nhìn mà có chút đỏ mặt tía tai, trong lòng lại có chút áy náy, dù sao nàng cũng cùng Lục Lục tranh đoạt hơn phân nửa khẩu phần lương thực của người ta rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play