Thế là, kết quả là Tang Khê trả lời người khác hoặc là tỏ vẻ cao lãnh, hoặc là chọc cho người ta tức chết. Ừm, rất có hiệu quả.
Thấy Bàng Hiến Trung sắc mặt đỏ bừng, có xu hướng sắp bạo phát, Minh Dịch đột nhiên xen vào nói: “Bún thập cẩm cay lần này đều mang theo a?”
Quả nhiên, vừa nói câu này, gương mặt vốn đang tức giận đến sắp tím tái đột nhiên biến xanh, cuối cùng lại trắng bệch. Cổ họng ông ta run lên một lúc lâu, lúc này mới cứng rắn nuốt cơn giận xuống.
“Mang theo, mang theo. Chỉ bất quá…” Nghiêm Huy nhìn quanh, rồi nói, “quá nhiều người không có chỗ để.”
“Mang theo bao nhiêu?” Bàng Hiến Trung phảng phất không nghe thấy ý tứ ghét bỏ trong lời Nghiêm Huy, trực tiếp hỏi đối phương mang theo bao nhiêu. Nghiêm Huy lại giống như cười mà không phải cười nhìn Bàng Hiến Trung, sau đó đưa mắt nhìn sang Minh Dịch, nói: “Ngươi muốn mua?”
“Nói lời này làm gì, chúng ta lại không phải thương nhân.” Bàng Hiến Trung nói lời này cũng rất kỳ lạ. Minh Dịch sắc mặt khẽ nhúc nhích, nhìn về phía Nghiêm Huy không nói gì. Nghiêm Huy nghe lại mang theo một tia trêu chọc, nhìn về phía Tang Khê trước mặt, hỏi: “Tang tỷ tỷ, có người muốn ăn bún thập cẩm cay của chúng ta mà không cho tinh hạch thì sao?”
“Dựa vào cái gì?” Vốn cho rằng Tang Khê sẽ tiếp tục phun lời lẽ để chọc chết đối phương, kết quả Tang Khê chỉ nói một câu như vậy. Nghiêm Huy nghe xong bất đắc dĩ lắc đầu, còn muốn nói gì nữa thì gặp Tang Khê chống nạnh, giống hệt Mai Thi lúc tức giận muốn chửi đổng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT