【 Hệ thống, cái này soái ca có phải là một mực tại nhìn ta nha? 】 Mặc dù Mai Thi tại xuyến bún thập cẩm cay, nhưng là nàng vẫn là có thể cảm giác được mình có người đang nhìn nàng.

【 Ừm, người kia một mực tại nhìn ngươi. 】 Hệ thống 666 thật không có nói láo, chỉ bất quá câu trả lời này để Mai Thi trên mặt dần dần che kín hồng hà, thế là, hệ thống tiếp lấy giội nước lạnh nói: 【 Chúng ta là sự nghiệp hệ thống, không có yêu đương tuyến. 】

“Ngươi không có, chẳng lẽ ta không thể phát triển sao?” Mai Thi nói như vậy, hệ thống cũng không còn lời nào để nói. Điều lệ của hắn đối với túc chủ không yêu đương thì xác thực không có quy định.

Bên này chuông cửa lại vang lên một tiếng nhẹ. Mai Thi ngước mắt nhìn lại, Nghiêm Huy cũng tới. Hắn đưa bát cho Mai Thi, rồi đưa một viên tinh hạch cấp hai nói: “Lão bản, thêm một phần mì udon.”

“Hôm nay trứng chim cút cũng rất ngon, muốn nếm thử không?” Mai Thi đề cử nguyên liệu nấu ăn mới vừa lên hôm nay. Nghiêm Huy mỉm cười từ chối: “Không cần, ăn không đủ no…”

Nghiêm Huy nhìn quanh, số tinh hạch trong tay hắn không nhiều. Hắn cung cấp một phần để tự hấp thu, còn có một phần để nếm thử hiệu quả của các nguyên liệu khác nhau trong món bún thập cẩm cay, cùng với việc mượn nước uống trong tiệm. Thời gian hắn đi thanh lý Zombie không còn dư dả, một mình càng không có khả năng săn giết đại lượng Zombie. Thành phố S này muốn hấp dẫn Zombie thì đơn giản, nhưng hấp dẫn các Zombie cấp cao thì không phải việc hắn có thể khống chế.

Mai Thi nghe hắn giải thích, nhìn về phía bụng hắn, rồi lại nhìn Nghiêm Huy cao khoảng một mét bảy ba, cùng với những khách hàng khác đang tiêu phí trong tiệm. Vóc dáng của Nghiêm Huy quả thật có chút mờ nhạt. Ai, xem ra tận thế không khiến hắn ăn ngon được bao nhiêu. Mặc dù không biết suy nghĩ trong lòng Mai Thi, nhưng với ánh mắt trìu mến của Mai Thi, Nghiêm Huy cảm thấy trong lòng một tia ấm áp.

Và rồi, tình thương của mẹ Mai Thi bỗng nhiên bùng phát, Mai Thi cho Nghiêm Huy thêm một chút mì udon. Khi Nghiêm Huy cầm bát mì udon về chỗ ngồi của mình, Mai Thi đột nhiên cảm thấy phía sau lưng lành lạnh. Mẫn cảm quay đầu lại, nhưng không bắt được xem ai đang nhìn nàng.

Mà Minh Dịch ánh mắt sâu kín nhìn về phía Nghiêm Huy đang ăn vui vẻ. Nghiêm Huy trong miệng vẫn còn chưa nuốt xuống, ngẩng đầu đối mặt ánh mắt của Minh Dịch, chậm rãi hút sợi mì vào trong miệng mình. Hai người đối mặt một phút đồng hồ, Nghiêm Huy thua trận, cúi đầu tiếp tục hút mì. Hắn luôn cảm thấy dường như Minh Dịch rất chú ý đến mình, đây là chuyện gì xảy ra?

Trực giác mách bảo Nghiêm Huy, chuyện này không đơn giản chỉ vì Kim Vân.

Kim Vân mấy người tại vòng ngoài phía tây bắc thành phố S đã tìm kiếm nửa ngày, rốt cục gặp một đội dị năng giả đến từ một căn cứ khác với bọn họ.

Đội trưởng đội này là Từ Duệ, một dị năng giả hệ kim cấp năm, từng là một giáo sư quang vinh. Mà trong đội ngũ của hắn, phần lớn cũng là học sinh của hắn.

Lần này đến thành phố S, hắn dẫn theo ba học sinh của mình. Mặc dù tuổi tác chỉ mới mười sáu, mười bảy, mười tám, nhưng lúc này đội ngũ của họ mở một chiếc xe tải lớn. Buồng sau xe chở ba người Kim Vân, còn bốn người trong đội ngũ của họ ngồi ở phòng điều khiển phía trước. Một thiếu nữ tóc ngắn, đôi mắt đang phát ra ánh sáng tinh quang khác thường đang theo dõi hướng sau xe.

“Từ lão sư, ta không thích ba người này.” Một thiếu niên trên mặt còn có vài vết rỗ do mụn đậu mùa, gãi đầu tóc bù xù, nhớ tới lúc Kim Vân đụng phải bọn họ với thái độ vênh váo, đắc ý, tức giận nói: “Chẳng lẽ chỉ là căn cứ sinh tồn số hai của Hoa Hạ sao? Có gì đặc biệt hơn người, nói gì kết bạn cùng một chỗ, thái độ đó sợ là coi chúng ta là người hầu tùy ý sai sử.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play