【…… 】
“Anh anh anh”
【…… 】
“Anh anh anh……”
【 Loại hình gì? 】
“Nữ cường, trọng sinh, xuyên việt đều tải xuống.” Mai Thi thay đổi sắc mặt nhanh như vậy khiến hệ thống 666 nhìn mà than thở. Nghĩ đến, hệ thống 666 cũng cảm thấy mình cần lên mạng. Không chỉ là tải tiểu thuyết, nó muốn liên lạc với các tiền bối hệ thống mỹ thực để thỉnh giáo. Nó cảm thấy túc chủ của mình quá khó chơi .
Ngay lúc Mai Thi giữ vững tinh thần, chuẩn bị tiếp tục mở tiệm, một tiếng gõ cửa xa lạ vang lên.
Lần đầu tiên Mai Thi thấy có người gõ cửa mà không phải tự mình đẩy cửa tiến vào.
“Hệ thống?” Mai Thi thấp giọng gọi hệ thống 666, nhưng chỉ nhận được một giọng điện tử lạnh lùng 【 Hệ thống bận rộn, xin thử lại sau. 】
Mai Thi im lặng, đứng dậy đi đến trước cửa mở ra, nhìn thấy Nghiêm Huy có chút chật vật nhưng vẫn giữ được nụ cười.
Nghiêm Huy nhìn thấy cửa mở, đập vào mắt là người phụ nữ xinh đẹp, không khỏi ngừng thở một nhịp, lùi về phía sau vài bước. Ánh mắt kinh nghi bất định khiến Mai Thi nhớ tới bộ dạng của Vương Bách lúc mới đến, không khác gì hắn.
Nghiêm Huy nhìn xung quanh, khẽ cắn đầu lưỡi, cơn đau kịch liệt khiến anh ta nhìn chằm chằm Mai Thi. Bốn phía không có gì thay đổi, lúc này anh ta mới thoáng xác nhận mình không có ảo giác.
“Chào mừng đến thăm Tiểu Thi bún thập cẩm cay.” Mai Thi đứng ở cửa ra vào, mặc bộ váy liền áo màu hồng cánh sen do hệ thống sản xuất. Bên ngoài gió lạnh thấu xương, cô lại lộ ra như vậy đột ngột, nhưng lại khiến người ta muốn đến gần.
“Bún thập cẩm cay?” Nghiêm Huy thấp giọng hỏi một câu đầy khó tin.
“Đúng vậy, trên bảng đen cổng…” Mai Thi khóe mắt hơi cong lên. Bảng đen cô viết buổi sáng lúc này đã ngã chỏng chơ trên mặt đất, trông có chút thê thảm. Cũng đúng, bảng đen của cô chỉ cần người khác nhìn kỹ, cuối cùng đều sẽ đánh dấu “đẩy cửa tự tiến”, chứ không phải tiếng gõ này.
Nghiêm Huy cũng chú ý tới bảng đen đang ngã trên mặt đất. Lúc Kim Vân và đám người đến, Kim Vân đã đạp đổ nó bằng một cước. Nghiêm Huy cũng không thấy nội dung trên đó. Nhưng Nghiêm Huy rất thức thời đỡ bảng đen lên, nhìn thấy thực đơn và giá cả, rồi nhìn Mai Thi đang cười tủm tỉm.
“Những thứ này… Thật sự có a?” Nghiêm Huy yết hầu khẽ nhúc nhích, nhớ tới lời đồn về Minh Dịch, anh ta biết đại khái vì sao Minh Dịch lại dừng lại ở đây lâu như vậy.
“Đúng vậy, bất quá…” Mai Thi chưa nói xong, ánh mắt rơi xuống cánh tay Nghiêm Huy, nói, “ngươi tốt nhất vẫn là xử lý vết thương lại đi vào.” Nói xong, cô chỉ vào vòi nước ở góc tường cửa hàng, nói, “một lít nước máy sạch giá một viên tinh hạch cấp một, có thể dùng để thanh tẩy. Nếu muốn uống, vẫn là phải đun sôi.”
Vết thương của Nghiêm Huy so với vết thương của Quý Phù mà cô nhìn thấy lúc trước còn nghiêm trọng hơn một chút. Miếng “băng vải” trắng không ngừng thấm ra máu với màu sắc rõ ràng là không ổn. Nếu còn kéo dài, sợ là cậu thiếu niên này sẽ biến thành Zombie mất.
Mai Thi lúc đầu vẫn định đề nghị Nghiêm Huy đun nước rồi thanh tẩy vết thương, nhưng nhìn vết thương của Nghiêm Huy, đoán chừng cũng không chờ được nước nguội. Huống chi cho dù hắn có thời gian, Mai Thi có muốn thức đêm chờ hắn thu thập xong rồi mới cho hắn nấu bún thập cẩm cay không?
Vậy phải chờ đến mấy giờ? Với tính cách của hệ thống, Mai Thi dám cược, chỉ cần tối nay Nghiêm Huy có dự định ăn gì, hệ thống có thể bắt cô đứng ở quầy hàng đợi đến khi cậu thiếu niên này đến cửa.
Tiểu tiên nữ có thể thức đêm hay không, sẽ bị hói đầu ~ Mai Thi nghĩ như vậy. Rồi nghĩ đến lúc nãy mình nói nước máy thanh tẩy vết thương, cô vẫn không quên hỏi hệ thống: “Nước máy của chúng ta có thể trực tiếp thanh tẩy vết thương a?” Cô nhớ lần trước cô gái kia là về sau khi đội của họ đun nước cho nguội rồi mới xử lý.