Quả nhiên, không tri huyện tốt bao nhiêu a?
“Anh hai?” Em trai nằm trên giường cười với hắn, hàm răng trắng như gạo kê vẫn còn dính chút sâu răng do ăn nhiều đồ ngọt hàng ngày.
Chắc khoảng hai năm nữa, răng sâu sẽ thật sự đau răng…
Nhưng mà, khoảng hai năm nữa hắn có lẽ sẽ không gặp được em trai nữa đi?
Tiếng ổ khóa chuyển động vang lên cắt đứt suy nghĩ của hắn. Một người phụ nữ mặc váy liền áo màu sáng rõ bước vào. Ánh mắt bà nhìn Cừu Tịch Ngọc có chút né tránh, với nụ cười như muốn khóc không khóc, bà một tay ôm em trai vào lòng, quay người dứt khoát, kéo theo vali và những thứ khác, dắt em trai không hiểu chuyện rời khỏi nơi này.
Trong suốt quá trình, Cừu Tịch Ngọc giống như cha hắn, từ đầu đến cuối không nói một lời. Hắn đi đến bên cửa sổ, nhìn bóng lưng người phụ nữ rời đi bên dưới, trầm mặc.
Nơi này là khu dân cư cũ ở trung tâm thành phố, trong khu dân cư vẫn giữ phong cách cũ kỹ màu xám trắng, chỉ có người mẹ của hắn mặc bộ váy liền áo màu sáng rõ là nổi bật nhất.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play