Mai Thi sẽ thích loại này chứ? Con gái hẳn là đều rất thích.
Minh Dịch trong loại tự hỏi tự trả lời trong lòng độc thoại này, liền đem nơi hẻo lánh bên trong những hàng triển lãm chưa nhận được bao nhiêu hủy hoại, cùng những sản phẩm đã được đóng gói tốt, tất cả thu vào.
Tiếp đó Minh Dịch lại nhặt một cuốn rách rách rưới rưới còn bị đạp mấy phát tạp chí, hắn đặc biệt đeo găng tay đem mặt ngoài bị giẫm toàn bộ xé đi vứt đi, lúc này mới cuối cùng trở thành trong tay cái cuốn tạp chí trang trí không rõ tên, không có bìa, lại không trọn vẹn trang này.
“Hô…” Minh Dịch xem hết một hơi, lại kiểm kê một chút vật phẩm trong không gian, tinh thần sáng láng bắt đầu kế hoạch chỉnh đốn và cải cách phòng mình…
Mà bên kia, Mai Thi lấy ra một chiếc rương hành lý rút từ trước đó, sơn đen viền vàng, mười phần có hương vị cổ xưa, chẳng qua nó không có bánh xe.
Trước đó Mai Thi cảm thấy rất gà mờ, nhưng mấy ngày nay Mai Thi lại phối hợp quần áo năm mới khi đến chỗ Minh Dịch, đột nhiên nhìn thấy chiếc rương này, ngược lại rất hợp. Tuyệt đối đẹp mắt.
Mai Thi đặt chiếc rương hành lý ở miệng tủ thực phẩm, sau khi sắp xếp xong quần áo, mỹ phẩm, dưỡng da, đồ trang điểm gì đó, còn lại một nửa không gian, chuẩn bị toàn bộ lắp đặt đồ ăn mang đi.
Lục Lục chở Thiểm Điện cũng đến bên người Mai Thi, nhìn Mai Thi với vẻ mặt tò mò nói: “Không phải có Tiểu Huy Huy không gian giới chỉ mà? Tại sao phải chứa ở trong rương hành lý?”
“Ngươi ngốc à? Ngươi để ta từng đống đồ vật không đóng gói tốt trực tiếp ném vào?”
“Ta xem ngươi cái rương đẹp mắt như vậy không phải giống như dáng vẻ để đồ trong không gian.” Dù sao cùng Mai Thi ở chung lâu như vậy, chủ nhân của nó lấy ra cái rương đẹp mắt như vậy tuyệt đối là muốn trưng ra ngoài cho xinh đẹp.
Tiếp đó Mai Thi liền bắt đầu đem quà tết, gói quà lớn, đồ ăn vào trong rương. Lục Lục nhìn xem chỗ nào có thể chứa được? Thế là Lục Lục lại bắt đầu ghen tị.
“Meo ~ mang nhiều đồ ăn ngon như vậy làm gì nha?” Lục Lục nhìn viên kẹo mạch nha mà nó thèm thuồng đã lâu bị Mai Thi gói kỹ nhét đi vào, “meo! Ngươi dừng tay đi chủ nhân, ngươi không thể ~ ta meo ~”
“Cái này là của ta.” Mai Thi nhấn mạnh, “Lại nói ta chỉ mang một viên kẹo mạch nha, còn có mấy cái nữa.” Nói xong nhét mấy bình rượu đế vào. Chẳng qua rượu đế Lục Lục cũng không có ý kiến.
“Ngao, vậy chủ nhân năm mới sắp đến, ngươi có thể cho ta tiền mừng tuổi meo?”
“Ngươi muốn cái gì tiền mừng tuổi?” Mai Thi dừng lại thu thập động tác, sờ sờ Lục Lục, rồi bỗng nhiên bổ sung: “Tinh hạch thì không được.”
“……”
“Kẹo mạch nha viên thì có thể chứ? Thiểm điện cũng phải.”
“Tức ~”
Mai Thi nhìn số kẹo mạch nha viên còn lại trong tủ, thở dài trong lòng. Đây coi như là không còn cách nào khác, nàng gật đầu nói: “Tốt lắm, vậy các ngươi chuẩn bị cho ta cái gì tiền mừng tuổi a?”
“Meo?”
“Tức?”
Hai cái mắt đậu đậu, mặt mũi hoang mang nhìn về phía Mai Thi. Cái này… bọn chúng còn muốn cho mình con sen phát tiền mừng tuổi sao?
Mai Thi nhìn hai tiểu bảo bối dường như đã hồn xiêu phách lạc, không biết có nên lên tiếng nhắc nhở không. Chẳng lẽ cho nàng một chút tiền mừng tuổi thì không được sao?
“Túc chủ, ngươi muốn cái gì meo?” Lục Lục thăm dò hỏi.
“Hệ thống rút thưởng ngày Tết có được không? Hoặc là thương thành có được không?”
Nói thật, Lục Lục không muốn trả lời vấn đề này. Vì sao nó nhà túc chủ luôn nghĩ chiếm tiện nghi của nó?
Lúc này, Nghiêm Huy từ hậu viện tiến đến, trông thấy Mai Thi chất đầy đồ vật trong rương hành lý lớn, cũng lộ vẻ kinh ngạc. Hắn nói: “Mai tỷ tỷ, có cần ta cho vào không gian của ta không?”
“Không cần. Như vậy mang theo cái rương sẽ khiến chúng ta trông có vẻ lễ phép, không giống đi ăn chùa.” Nói xong, Mai Thi lại nhét một cái giăm bông, rồi lại nhét hai bình chao vào, khiến cái rương căng phồng lên. Mai Thi lúc này mới khép lại rương, hài lòng gật đầu.