【 nhưng mà nó quá lớn, không vào được nha. 】 Nghiêm Huy nghe ra sự ưu thương nhàn nhạt của Lục Lục, nhẹ giọng an ủi.

Lúc đầu, Lục Lục vẫn cho rằng mình có thể xưng bá giới mèo, vừa gặp Mễ Mễ là một con mèo to lớn như vậy, không khỏi có chút ý nghĩ muốn so cao thấp. Kết quả dị năng vừa quét qua, Lục Lục cảm thấy càng không thể so được.

【 nhưng mà nó thật lợi hại nha meo ~ 】 Lục Lục rũ đầu, trán đặt lên kính. 【 Tiểu Huy Huy, ngươi có biết dị năng của con mèo này không? 】

【 nói thế nào? 】 Nghiêm Huy nghe vậy cũng cảm thấy hứng thú.

【 Mắt Medusa. 】 Giọng nói Lục Lục tràn đầy ao ước. 【 A, một con mèo nuôi trong nhà vì sao lại có dị năng lợi hại như vậy meo ~ 】

Mắt Medusa, Medusa, Nghiêm Huy nhớ tới trong thần thoại, người phụ nữ đẹp đẽ đầu rắn kia. Nghe nói ánh mắt chiếu tới đều hóa thành đá, đúng là một dị năng không tầm thường.

Nghiêm Huy nghĩ vậy, ánh mắt lại rơi xuống tay cầm thìa, cố gắng ăn cơm của Nguyễn Nguyễn, rồi hỏi: 【 Lục Lục có biết tiểu gia hỏa này có dị năng không? 】

【 Không nói cho ngươi đâu ~ 】

Bỗng nhiên bị Lục Lục dùng giọng điệu kiêu ngạo chặn lại, Nghiêm Huy không biết nên cười hay nên giận. Chuyện một đứa bé có dị năng hay không mà hắn còn không thể hỏi sao?

“Ta ăn no rồi ~” Nguyễn Nguyễn buông thìa, thỏa mãn vỗ vỗ bụng, quay đầu nhìn về phía Mai Thi, ánh mắt trong veo, hỏi: “Tỷ tỷ, tiệm của các tỷ tỷ có thường xuyên mở cửa không?”

“Ừm… Sắp tết rồi, qua mấy ngày nữa có thể sẽ đóng cửa, rồi sau đó qua năm mới lại mở cửa ~” Mai Thi vừa nói vừa nhìn Minh Dịch nháy mắt, Minh Dịch cũng không tự chủ nhìn Mai Thi nháy mắt hoạt bát, gật đầu biểu thị đồng ý.

“Ừm? Ăn tết? Cái gì là ăn tết vậy?” Nguyễn Nguyễn nghiêng đầu, tỏ vẻ nghi hoặc, “Tại sao ăn tết lại phải đóng cửa?”

“Trán… Ăn tết… Ngươi không có cùng ba ba mụ mụ ăn tết sao? Chính là cả nhà ở cùng một chỗ ăn đồ ngon, cùng nhau xem tivi, không cần đi làm học tập, cùng nhau làm những việc mình thích.”

Mai Thi vừa dứt lời, đã phát hiện trước mắt tiểu đậu đinh cảm xúc liền mắt thường có thể thấy tiêu biến.

“Ta… Không nhớ rõ, ba ba mụ mụ rất lâu rồi chưa trở lại… Ta cũng không biết cái gì gọi là ăn tết nha ~” Nguyễn Nguyễn bĩu môi, cúi đầu, tiểu chân đá đá ghế, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Mai Thi, lại hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ nói bọn họ sẽ trở về chứ? Ta với Mễ Mễ vẫn luôn chờ đợi bọn họ trở về…”

“…” Mai Thi chột dạ né tránh ánh mắt của Nguyễn Nguyễn, nàng không dám đối mặt với ánh mắt trong veo của Nguyễn Nguyễn. Thế giới của trẻ con, có lẽ còn chưa hiểu cái gì gọi là “tử vong”. Vấn đề rất lâu không trở lại, và ý nghĩa của nó trong thế giới này, đều không cần Mai Thi phải nói nhiều.

Mai Thi trong lòng chua xót, nàng cũng không biết loại chờ đợi này có thể có kết quả gì.

“Sẽ trở về.” Bỗng nhiên không biết lúc nào Minh Dịch chạy tới bên cạnh bọn họ, dưới ánh mắt kinh ngạc của Mai Thi, Minh Dịch sờ lấy mái tóc mềm mại của Nguyễn Nguyễn, nói: “Hảo hảo sống sót, ba ba mụ mụ sẽ trở về.”

“Thật sao?” Nguyễn Nguyễn đối diện ánh mắt kiên định của Minh Dịch, nắm chặt quả đấm nhỏ của mình, như thể đang tự động viên, “Vậy ta sẽ cùng Mễ Mễ ngoan ngoãn chờ bọn họ trở về.”

“Không cần ngoan ngoãn.” Minh Dịch bổ sung thêm một câu, “Nếu có ai quấy rầy các ngươi chờ, thì đánh hắn.” Lời này của Minh Dịch khiến Mai Thi, vốn đang chìm đắm trong cảm khái Minh Dịch an ủi người thật đẹp trai nha ~, đột nhiên bị lời nói của Minh Dịch phá hỏng, bật cười.

“Hắc hắc hắc, tốt ~” Nguyễn Nguyễn lại đem lời của Minh Dịch ghi nhớ.

“Tốt lắm, Nguyễn Nguyễn muộn rồi, ngươi nên về nhà rồi ~” Mai Thi cũng ở bên cạnh ngắt lời, lại chờ một lát sợ là Nguyễn Nguyễn muốn bị cửa hàng trực tiếp đá ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play