Nghiêm Huy nói lời này, chăm chú nhìn vào mắt Dương Diệp. Thấy trong ánh mắt đối phương không có bị phát hiện, không có chút chột dạ nào khiến ánh mắt khẽ run rẩy, hắn liền thu hồi ánh mắt. Nhưng là Dương Diệp nghe Nghiêm Huy nói như vậy, trên khuôn mặt cứng nhắc cũng cười cười. Hắn ăn chuỗi tôm trong tay xong, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói: “Bên này là chỗ ở của đám Zombie chúng ta, còn có rất nhiều đồng bạn còn chưa tỉnh táo lắm. Vì an toàn, Nghiêm tiên sinh vẫn là không nên tới gần thì tốt hơn.”
Nói xong, Dương Diệp chuyển bước chân về phía cửa chính của tòa nhà dân cư, cũng đang bước về phía nơi có ánh sáng. Dương Diệp cẩn thận từng li từng tí bị Nghiêm Huy thu vào đáy mắt. Nụ cười trên khóe miệng hắn chậm rãi biến mất. Hắn lẩm bẩm: “Ta không làm gì cả, ngươi lại phòng bị ta như vậy…… Hay là ngươi đã làm chuyện gì có lỗi?”
“Dương Diệp! Ngươi đi đâu? Nói xong mua cho ta chuỗi tôm mà?”
Vừa rồi không khí căng thẳng trong nháy mắt bị Đường Hân đột ngột xuất hiện quét sạch. Dương Diệp lấy lại tinh thần, nhìn thấy Đường Hân khí thế hung hăng xông tới. Dương Diệp dưới tay đã bắt đầu tụ tập mảnh kim loại lập tức biến mất. Hắn liếc nhìn Nghiêm Huy đang đứng yên không động, lập tức lao về phía nơi có ánh sáng. Mấy bước chân đã đến chỗ tìm người của Đường Hân.
Chẳng qua, Đường Hân không nhìn ra vẻ mặt hốt hoảng của Dương Diệp. Ngược lại, nàng tỏ vẻ hờn dỗi, giơ tay lên một cách dữ dằn nói “lấy ra.”
“Cái gì?”
“Chuỗi tôm nha? Là ngươi nói giúp ta xếp hàng lấy chuỗi tôm, ta chờ lâu lắm.” Đường Hân vừa rồi vẫn đang nghe ca hát của tiểu thiên vương, bị mê hoặc không muốn rời đi, nhưng lại bị mùi thơm mê người kia câu dẫn, hận không thể phân thân làm hai, một người nghe nhạc, một người đi xếp hàng ăn bún thập cẩm cay.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT