【đinh, giải khóa rau quả bỏng xiên: Rong biển kết.】

Tiếp đó, Mai Thi đã nhìn thấy đồ ăn cất giữ củ cải trong tủ lạnh thêm ra một ô đặt đầy xiên rong biển kết.

Mà Vương Mãnh bốn người sau khi nhấp xong đơn mới bắt đầu chú ý đến Minh Dịch. Khi bốn người nhìn thấy Minh Dịch ngay mặt, bốn người đều một mặt hoảng sợ, vừa rồi còn muốn bắt chuyện lời đến khóe miệng đều bị nghẹn lại: “Tốt… Tốt, thật là đúng dịp a, Minh, Minh, Minh thiếu.”

“Ừm.” Minh Dịch chỉ đáp bằng một giọng mũi coi như là hồi đáp, hai người cấp bốn dị năng giả, hai người cấp ba dị năng giả tạo thành đội ngũ, hắn… cũng không quá có ấn tượng.

Vương Mãnh bốn người chọn một cái góc xa nhất cách Minh Dịch ngồi vây chung một chỗ, thỉnh thoảng liếc nhìn về phía hướng của Minh Dịch, lại mẫn cảm nhìn xung quanh, trao đổi bằng cách nháy mắt ra hiệu lẫn nhau.

Vương Mãnh: 【cái kia… Minh thiếu đội của hắn đâu? Sao chỉ có một mình hắn vậy?】

Quý Phù: 【thì tính sao? Minh thiếu một người đã có thể giây giết tất cả chúng ta rồi.】

Vương Bách: 【sẽ không… toàn bộ không đi rồi chứ?】

Ba một tiếng, Vương Bách vì suy đoán lung tung của mình mà bị Hạ Bạch đánh vào ót.

【Minh thiếu chuyến này đi, nơi nào nhìn cũng không giống như ngươi nói chuyện đó sẽ xuất hiện!】 Hạ Bạch trừng mắt nhìn Vương Bách, đối với suy nghĩ của Vương Bách thật muốn đánh chết đứa nhóc này, 【ngươi sau lưng nguyền rủa Minh thiếu bọn họ, ngươi là muốn chết phải không?】

Vương Bách: 【QAQ ủy khuất chằn chặn】

“Khụ khụ…” Mai Thi ho nhẹ một tiếng lại lần nữa thu hút ánh mắt của năm người, “bản điếm, ừm… hôm nay đẩy ra thêm một loại bỏng xiên, rong biển kết, một viên một cấp tinh hạch một chuỗi, có cần có thể chọn món.”

Tiếp đó, ánh mắt của Mai Thi và Vương Mãnh bốn người đều tập trung vào Minh Dịch. Tuy nhiên Minh Dịch vẫn lẳng lặng ngồi đó không có ý gọi món. Sau đó Vương Mãnh bốn người nhẹ nhàng thở ra, lại gọi Mai Thi thêm bốn phần rong biển kết.

【soái ca sao không ăn rong biển kết nha~】 Mai Thi hỏi hệ thống trong đầu.

【khả năng không có tinh hạch.】 hệ thống 666 nói, 【trải qua quét hình, trên người hắn ngoại trừ chính hắn, không có tinh hạch khác.】

【!!Thảm như vậy sao?!】

Mai Thi nghe hệ thống giải thích, lại nhìn bóng lưng của Minh Dịch.

【vị khách hàng này trong tiệm đã sắp có một tiếng đồng hồ rồi, nhớ kỹ nhắc nhở hắn một chút.】 hệ thống 666 lại bổ một đao, 【mỗi người mỗi lần tiêu phí thời gian tối đa không quá một giờ, lần sau lại vào cửa hàng thời gian phải sau ba tiếng.】

Quả nhiên, trước sắc đẹp của Minh Dịch, Mai Thi suýt quên mất Minh Dịch từ khi bước vào tiệm đến giờ đã gần một tiếng đồng hồ. Tuy nhiên, nghĩ đến đối phương cũng không có tinh hạch, vẫn là không nên tiếp tục chờ trong tiệm nữa.

“Vị tiên sinh này, tiểu điếm có quy định, mỗi lần tiêu phí thời gian không được quá một giờ.” Mai Thi hướng về phía Minh Dịch cao giọng nhắc nhở.

Vương Mãnh bốn người nghe thấy chủ tiệm lại dám nói chuyện với đại lão này, mà lại là đuổi người, đôi đũa trong tay đều dừng lại, lặng lẽ nín thở nghe động tác tiếp theo của Minh Dịch, lại dưới đáy lòng thầm giơ ngón cái cho hành động của lão bản.

Sách, lão bản NB!

Tiếp đó, Minh Dịch đứng dậy, ngước mắt nhìn về phía Mai Thi, rồi không nói thêm gì liền rời khỏi tiệm.

【hệ thống, ta sao lại cảm giác hắn đang đối với ta phóng điện?】

Hệ thống 666: 【??????? Ngươi thanh tỉnh một chút đi!】

Thấy đại lão Minh Dịch bị lão bản “đuổi” ra cửa hàng, Vương Mãnh bốn người nhìn ra ngoài qua cửa sổ thủy tinh trong suốt phát hiện Minh Dịch căn bản không có đi xa, chỉ là bồi hồi quanh quẩn ở cửa ra vào, nhìn dáng vẻ đại lão còn muốn vào cửa hàng, chỉ bất quá đại lão dường như vào không được.

“Lão bản, ta có thể lại gọi một tô mì để chờ lâu một chút trong tiệm không?” Hạ Bạch bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi Mai Thi đang xâu rong biển kết trong quầy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play