Tại căn cứ số hai của người sống sót Hoa Hạ, đại bản doanh của Minh Dịch bọn họ là ở khu nội thành biên giới một tòa nhà ba tầng kiểu Tây, bên ngoài còn có một vòng tường rào bê tông cốt thép xi măng cao hơn hai mét, tường rào cao vút che đi phần lớn ánh mắt dò xét trộm, nhưng mà cũng làm cho Mai Thi, mang theo một hộp bún thập cẩm cay đi tới từ một góc hẻo lánh không ai nhìn thấy, nhìn xem không biết làm gì.
Mặc áo choàng lông nỉ màu xám che khuất dáng người, Mai Thi đứng tại cửa doanh trại của đội thiết tham ăn, nhìn xem đại môn đóng chặt, Mai Thi đang thò đầu ra nhìn dự định đưa tay dùng ngón tay gõ cửa lúc, cửa sân bỗng nhiên mở ra.
Từ bên trong đi tới chính là Minh Dịch, người đã nhận được tin tức nói nhân viên giao hàng đã đến đạt.
Soạt.
Không dừng lại ngón tay trực tiếp đập vào ngực Minh Dịch vừa mở cửa.
Mai Thi: "..." 0.0
Minh Dịch: "..." =.=
"Mai, Mai Thi?" Dừng lại như vậy một hai giây, Minh Dịch kịp phản ứng "đập ngực" người chính là Mai Thi, người luôn ảnh hưởng cảm xúc của hắn, giọng Minh Dịch trong đó lộ ra một tia mừng rỡ, nhìn về phía Mai Thi trong ánh mắt đều mang quang mang nóng bỏng, làm cho Mai Thi nhìn đến mặt đỏ bừng, từ ngoài vào trong, phảng phất một mồi lửa liền muốn đem nàng cả người nhóm lửa.
"A... Không, không có ý tứ, ta không có ý đó đâu." Mai Thi thu tay lại, cố gắng duy trì nụ cười nghề nghiệp cần thể này , nhưng mà thu hồi những ngón tay giấu dưới áo choàng đã không theo sự khống chế của mình mà mở rộng ra.
“Trời đất ơi, của ta trời ơi! Ta vừa mới sờ cái gì vậy? Tuyệt quá, lại còn có độ đàn hồi nữa chứ!”
“Không sao, không có gì…” Nghĩ đến chuyện vừa mới “tập ngực” xong, Minh Dịch cố gắng giữ vững vẻ mặt cao lãnh, ít nói, hy vọng che giấu nhịp tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng, đè thấp giọng nói, “Tân, vất vả rồi.”
Nhân lúc tranh thủ tiếp nhận đồ giao hàng từ tay Mai Thi, hai người nhìn nhau không nói gì đứng ở cửa, giống như hai bức tượng điêu khắc…
Mai Thi & Minh Dịch: Ta nên nói gì đây?
Hai người nhìn nhau, trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ riêng, mấy lần muốn mở miệng nói gì đó lại cảm thấy cần phải tổ chức lại lời nói. Sau một hồi giằng co, cuối cùng một khối tuyết lớn đêm qua chưa dọn sạch rơi xuống từ mái hiên, “phụt” một tiếng đã phá vỡ sự im lặng.
“Trời, thời tiết lạnh quá, không bằng vào nhà uống chén trà nóng đi?” Minh Dịch nói xong, trên mặt vẫn giữ vẻ lãnh đạm, nhìn về phía Mai Thi, những ngón tay nắm chặt túi giao hàng vô thức siết chặt hơn. Đây là lần đầu tiên hắn mời một bạn nữ.
“Ừm… Tốt.” Mai Thi khẽ gật đầu, ánh mắt dao động. Khi Minh Dịch nghiêng người nhường đường cho nàng đi vào, Mai Thi ngoái đầu lại, trong góc khuất mà Minh Dịch không nhìn thấy, nàng khe khẽ hét lên.
“Ôi trời ơi!!! Về đến nhà rồi!! Oa!! Bốn năm lần là muốn gặp người nhà rồi!!” Nàng thầm gào thét.
Minh Dịch nhìn bóng dáng Mai Thi, lấy điện thoại ra, cảm thấy lần đặt hàng này thật sự đáng giá, nhất định phải xác nhận đơn hàng xong rồi cho một lời khen năm sao.
“Ngươi đang làm gì vậy?” Mai Thi đi trong sân quay đầu lại nhìn Minh Dịch đang cầm điện thoại di động xem, không hiểu hỏi hắn.
“À, ta muốn cho lần giao hàng này đánh giá năm sao.” Minh Dịch đứng đó nhìn Mai Thi hoạt bát bước trên tuyết, bị nụ cười của Mai Thi lay động ánh mắt, như bị quỷ thần xui khiến, đè xuống nút “xác nhận giao hàng”.
Một giây sau, Mai Thi biến sắc, hơi hé miệng định nói gì đó thì đột nhiên biến mất khỏi chỗ.
“!!” Minh Dịch ngẩn người, Mai Thi đi đâu rồi? Lúc này, giọng nói điện tử lạnh lùng vang lên từ điện thoại, “Đơn hàng đã giao thành công, chúc ngài dùng bữa vui vẻ ~”
Vui vẻ cái quái gì!
Minh Dịch nghẹn họng, nhìn chằm chằm biểu tượng giao hàng viên trên điện thoại đã biến mất, hắn chợt hiểu ra… Vừa rồi mình đã làm một thao tác ngu xuẩn.