Tuy Lâm Tu Viễn thích làm mấy việc này nhất, nhưng tải nhiều như vậy vẫn rất tốn thời gian và công sức. Hơn nữa, Tô Cẩm bé nhỏ đó bảo hắn tải vào máy tính để bàn để làm gì? Chẳng lẽ cả nhà sẽ ôm máy tính để bàn xông vào tận thế sao?
Tô Cẩm và Lục Hạo đi theo Lâm Thành và Hoàng Vân Hương đến nhà kho tạm thời. Lúc này là giờ nghỉ trưa, con hẻm này không có bất kỳ ai. Mấy người đi vào rồi đóng cửa lại.
Lâm Thành bật đèn trong kho, ánh đèn chiếu vào mắt Tô Cẩm là đầy đủ vật tư.
Khả năng tích trữ hàng hóa của nhà này thật sự quá giỏi đi?
Lục Hạo vô cùng kinh ngạc. Trước đó hắn chỉ biết tích trữ nhiều, nhưng không ngờ lại nhiều đến vậy.
Hoàng Vân Hương thấy hai người thốt lên kinh ngạc, vui vẻ nói: “Không chỉ có tầng này đâu, tầng hai còn có một chút. Trước đó vì để cho thằng nhóc Lâm Tu Viễn rèn luyện, nó mỗi ngày đều mang hàng từ tầng một lên tầng hai, bây giờ hàng ở tầng hai đều là thằng nhóc đó chuyển lên.”
Thật sao? Lâm Tu Viễn bao giờ lại trở nên chăm chỉ như vậy? Hàng ở tầng hai không có hơn ngàn cái thùng, cũng có cả trăm cái thùng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play