Cả nhà đều hơi mệt mỏi, nên trở về phòng khách nghỉ ngơi một lát.
Lúc này bà ngoại Lý Tú Anh cũng từ trong không gian ra, nói Lâm Vận Quốc đã làm xong cơm trưa, để mọi người vào là ăn cơm ngay.
Sau một hồi hoan hô, Lâm Tu Viễn tự giác chạy tới khóa cửa, kéo rèm cửa, là người cuối cùng vào không gian.
Trừ độc, rửa tay xong xuôi, Tô Cẩm còn lấy ra cồn đã thu vào từ tiệm thuốc trước đó cho mọi người phun, lúc này mới yên tâm đi đến bàn ăn chuẩn bị ăn cơm.
Lâm Vận Quốc kỳ thực đã làm đồ ăn xong từ lâu, chỉ là chức năng giữ tươi của không gian quá ưu việt, nên đồ ăn vẫn còn nóng hổi bốc hơi nghi ngút. Trải qua một buổi sáng chiến đấu, mọi người đều cảm thấy lúc này vô cùng đói, thế là ăn như hổ đói bắt đầu ăn.
Đặc biệt là Lâm Tu Viễn, hắn cảm thấy gần đây khẩu vị của mình mở rộng. Trước kia có thể ăn hai bát cơm, bây giờ có thể ăn năm sáu bát.
“Tu Viễn, con ăn từ từ thôi, đừng ăn nhiều quá không tiêu hóa.” Lý Tú Anh cười nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT