“Phỉ Phỉ?? Muội muội, muội muội!!”
Vinh Kỳ trừng to mắt nhìn Vinh Phỉ Phỉ, đồng tử co lại trong một khoảnh khắc, sau đó anh cho rằng mình bị ảo giác, dùng sức dụi mắt, nhưng mở mắt ra phát hiện nàng vẫn còn ở đó.
Mà Vinh Phỉ Phỉ khi nhìn thấy ca ca phong quang tễ nguyệt của mình, lúc này trở nên ngây ngốc, vác cuốc chỉ nói được vài từ đơn giản, nàng đau lòng đến rơi nước mắt.
“Là ta, ta là Phỉ Phỉ, ta trở về rồi, ca, ta rất nhớ ngươi a!!”
Vinh Phỉ Phỉ chạy tới, ôm chặt lấy Vinh Kỳ, giống như lúc bé mỗi lần ca ca về nhà đón nàng.
Vinh Kỳ ôm Vinh Phỉ Phỉ, cảm nhận được hơi ấm của nàng, nhịp tim của nàng, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống.
Anh ôm chặt muội muội, cảm nhận được niềm vui khi mất mà được lại, thậm chí sau khi khóc, còn ngây ngốc ngẩng đầu hỏi mọi người, có phải ai cũng có thể nhìn thấy Vinh Phỉ Phỉ, đảm bảo không phải ảo giác của anh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT