Nhìn xem những dãy nhà ở chỉnh tề, con đường sạch sẽ bằng phẳng, người trong căn cứ đột nhiên liền khóc.
Bọn họ đều là những người bị tận thế đào thải, may mắn được căn cứ Hồng Xây thu nhận, kéo dài hơi tàn sống sót, không ngờ rằng một ngày nào đó còn có thể vào ở trong những ngôi nhà tốt như vậy.
“Ô ô ô, đa tạ Lục Phi tiểu thư, nếu không có người, chúng tôi đã không thể sống qua những ngày tốt đẹp như thế này.”
“Đúng vậy, không có người, chúng tôi không thể có thịt ăn, có nước dùng, còn có thể trồng hoa màu.”
Mọi người xúm lại dập đầu cảm tạ Lục Phi, nhưng lại dọa nàng trốn về sau, sau đó trực tiếp bò lên nóc nhà.
“Căn cứ này đều là công sức của mọi người, không có các ngươi ta một mình thì không thể nào thực hiện được, nếu các ngươi muốn cảm ơn, thì hãy cảm ơn chính mình, cảm ơn các ngươi chưa từng từ bỏ hy vọng đối với cuộc sống.”
Câu nói này của Lục Phi kỳ thực cũng là muốn nói với nguyên chủ, sở dĩ nàng vẫn ngoan cường sống sót dưới sự chèn ép tàn nhẫn của người thân, đều là vì còn hy vọng vào tương lai.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play