Tác giả: Vũ Tiểu Chúc

Cùng chàng từ biệt, cùng quân hoan du.

{Nữ chính là một tiểu phế vật ngốc nghếch, nam chính là thiếu niên thiếu thốn tình cảm. Truyện có đôi chút yếu tố ngốc nghếch.}
{Việc bắt yêu khá tùy hứng, về cơ bản không theo logic nào, cốt truyện chủ yếu xoay quanh phát triển tình cảm.}
{Mọi người có thể đọc thêm phần tóm tắt để tránh lôi, cũng như các bình luận liên quan đến yếu tố cần tránh.}
{Đừng để một quyển sách của tôi làm phiền tâm trạng tốt đẹp của bạn hôm nay. Chúc các bạn mỗi ngày đều vui vẻ, hạnh phúc.}

Trong căn phòng tối mịt, ánh trăng mỏng manh yếu ớt len lỏi, hắt bóng lên thân hình một thiếu niên có dung mạo cực kỳ tuấn mỹ.

Hắn nhíu chặt mày kiếm, sắc mặt ửng hồng, từng giọt mồ hôi li ti túa ra trên trán, những ngón tay thon dài gắt gao siết chặt vạt áo. Đôi mắt vốn trong trẻo giờ đây lại trở nên mơ hồ, loạn tình.

Đôi môi mỏng khẽ hé, thỉnh thoảng bật ra những tiếng thở dốc trầm thấp, đầy áp lực, phá vỡ sự tĩnh lặng của căn phòng một cách rõ ràng đến lạ. Gương mặt yêu mị, hoang dại như ngọn lửa đang bùng cháy, tuấn tú nhưng lại phảng phất vài phần thống khổ. Dường như hắn đang cố gắng vật lộn với luồng sức mạnh dữ dội cuộn trào trong cơ thể. Điều đó không chỉ khiến người ta xót xa mà còn cảm nhận được một thứ mị lực khác thường. Cơn khô nóng như thủy triều không ngừng ập tới, khiến hắn càng thêm khó chịu và bồn chồn, bất an.

Đúng lúc này, cánh cửa phòng khẽ đẩy ra, một thiếu nữ tuổi xuân thì, khoác trên mình chiếc áo sa mỏng, chậm rãi bước vào. Dưới lớp sa mỏng ấy, thân hình mềm mại, uyển chuyển của nàng ẩn hiện đầy mê hoặc. Khóe môi nàng khẽ nhếch lên, trong ánh mắt thoáng hiện tia ranh mãnh. Gót sen khẽ khàng, nàng chậm rãi tiến đến gần. Chiếc áo sa trên người theo từng cử động nhẹ nhàng của nàng mà phiêu động.

Thiếu niên nghe động tĩnh, gian nan ngẩng đầu. Nhìn thấy bóng hình đang đến gần, trong mắt hắn vừa có sự cảnh giác, lại vừa có khát vọng khó kiềm chế.

Thiếu nữ dừng lại bên cạnh hắn, vươn ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng lướt qua gương mặt hắn, mang theo một tia ngứa ngáy. Thân thể thiếu niên đột nhiên run lên, hơi thở càng thêm dồn dập, nhưng dường như hắn vẫn đang cố gắng khắc chế bản thân.

Nàng khẽ cười, tiếng cười vang vọng trong căn phòng tối tăm, tựa như mang theo vô tận dụ hoặc. Nàng chậm rãi ghé sát tai thiếu niên, hơi thở thơm ngát tựa lan mà nói: “Chàng hà tất phải chống cự vất vả đến vậy…”

Thiếu niên cắn chặt răng, cố gắng giữ mình tỉnh táo, nhưng cơn khô nóng cùng sự kề cận của nàng gần như khiến hàng phòng thủ của hắn dần sụp đổ. Cuối cùng, trong sự khó chịu và giãy giụa đến cực hạn, hắn chợt dùng sức, trở tay kéo thiếu nữ đột ngột vào lòng.

Thiếu nữ “kinh” một tiếng, còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn nặng nề đè dưới thân. Hắn vùi mặt vào hõm cổ thiếu nữ, hơi thở nóng bỏng phả vào làn da nàng. Đầu hắn cọ xát nơi cổ, mang theo một khao khát gần như điên cuồng.

Nữ nhân đầu tiên là kinh hãi, sau đó trên mặt ửng lên một mạt hồng, trong ánh mắt cũng toát ra vẻ vừa căng thẳng lại vừa có chút chờ mong.

Nhưng mà, đúng lúc này...

Thân thể thiếu niên đột nhiên biến đổi. Trên đỉnh đầu hắn bất ngờ mọc ra một đôi tai sói xù xì, trong miệng xuất hiện những chiếc răng nanh sắc bén, từ cổ họng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp. Hắn hung hăng cắn mạnh vào cổ nàng. Răng nanh sắc nhọn đâm thủng da thịt, máu tươi trào ra, nhuộm đỏ y phục thiếu nữ. Mùi máu tanh thoang thoảng lập tức lan tỏa khắp không khí.

Cùng lúc đó, cơn đau buốt khiến ánh mắt thiếu nữ thay đổi, lập tức trở nên tỉnh táo. Nàng dốc hết sức lực toàn thân, đột nhiên đẩy hắn ra. Thiếu niên dường như vẫn còn chìm đắm trong trạng thái điên cuồng kia, nhất thời không phản ứng kịp, thế nên bị đẩy lảo đảo.

Thiếu nữ không màng đến vết đau nhói ở cổ và máu tươi đang tuôn chảy xối xả, hoảng sợ tột độ quay người chạy thẳng ra ngoài viện. Chiếc áo sa mỏng bay phấp phới trong lúc nàng vội vã chạy trốn, mang theo vài vệt máu mờ nhạt, nổi bật lạ thường trong ánh sáng tối tăm.

Trong phòng, thiếu niên dần dần hồi phục tinh thần từ trạng thái điên cuồng. Trong mắt hắn vẫn còn lóe lên ánh sáng nguy hiểm, nhìn về phía nàng đã bỏ chạy, nở một nụ cười hung ác.

Thiếu nữ loạng choạng, nghiêng ngả một đường, rồi bất ngờ chạy vào khu rừng rậm rạp. Vết thương ở cổ vẫn không ngừng rỉ máu, sắc mặt nàng tái nhợt như tờ giấy, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi và tuyệt vọng.

Đột nhiên, một tiếng “sột soạt” truyền đến.

Thiếu nữ hoảng sợ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một con mãng xà to lớn đang vặn vẹo thân hình thô tráng của nó, chậm rãi bò tới gần. Đôi mắt nó tựa như hai ngọn đèn lồng, toát ra ánh hung quang đáng sợ.

Thiếu nữ sợ hãi lùi liên tục, đổi hướng bỏ chạy về phía khác. Trong tiếng thở dốc dồn dập, một bóng hình mơ hồ xuất hiện giữa màn sương. Điều đó khiến nàng như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, bất chấp tất cả mà liều mạng chạy về phía trước, vừa chạy vừa kiệt lực kêu lên: “Cứu mạng! Cứu…”

Khi cuối cùng đã thấy rõ khuôn mặt của người tới, nàng đột ngột dừng lại, nuốt ngược chữ “mạng” cuối cùng vào trong, khuôn mặt tràn đầy kinh hãi.

Trong tầm mắt, thiếu niên khóe môi khẽ nhếch, lưng tựa vào thân cây phía sau. Y phục của hắn đã chỉnh tề, tai sói và răng nanh đã biến mất, tựa hồ như dược tính đã bị hắn áp chế. Bên cạnh hắn, thanh trường kiếm đã rời khỏi vỏ, lóe lên hàn quang sắc lạnh dưới ánh trăng.

“Đồng tiểu thư, quả thực rất biết chạy.”

Lòng Đồng Hoan Du chợt run lên, theo bản năng lùi về phía sau.

Chỉ thấy hắn môi mỏng khẽ mở, đôi mắt híp lại, sát ý hiện rõ, trên mặt vẫn còn vương một tia ửng hồng. Dưới ánh trăng chiếu rọi, hắn đẹp đến mê hồn, yêu dị đến lạ thường.

Đồng Hoan Du vội vàng xoay người, muốn nhanh chóng thoát khỏi ác ma đáng sợ này.

Nhưng động tác của thiếu niên nhanh như quỷ mị, chớp mắt đã hiện ra trước mặt nàng. Thanh kiếm trong tay hắn lóe lên hàn quang lạnh lẽo, chặn đứng lối đi của nàng. Lông mày hắn khẽ nhếch mang theo ý cười, trong lời nói ẩn chứa vẻ trêu đùa: “Đồng tiểu thư, đây là muốn đi đâu vậy?”

Bước chân hắn vững vàng, mạnh mẽ, mỗi bước đi đều kéo theo sát ý nồng đậm, ép Đồng Hoan Du liên tục lùi bước.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play