Vừa nhìn thấy thì bà ngạc nhiên: “Ôi, còn bao nhiêu cơm thế này, Mẫn Mẫn sao lại đổ đi? Thật phí phạm quá.”
Đặng Chi Huệ bực bội: “Con bé này, phải để nó sống vào những năm 50, lúc đói kém ăn rễ cây, mới biết được giá trị của hạt gạo.”
Lưu Lan chỉ cười bất lực, rồi xóc nhẹ túi cơm thừa lên. Lập tức miếng giò heo lăn ra: “Ơ, Mẫn Mẫn chẳng phải rất thích ăn giò heo sao?”
“Đúng rồi! Sao thế?” Đặng Chi Huệ hỏi lại.
“Bác Đặng, bác nhìn này.” Lưu Lan mở túi cơm thừa ra cho Đặng Chi Huệ xem.
“Đây là miếng giò heo mà tôi gắp cho con bé à? Nó không ăn sao?”
Đặng Chi Huệ vô cùng ngạc nhiên, Mẫn Mẫn vốn dĩ rất thích món giò heo, trước đây hễ trên bàn ăn có là cô ấy sẽ ăn hết. Hơn nữa, cô luôn gặm sạch sẽ từng miếng, tại sao hôm nay lại không ăn?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT