Nhìn cháu trai mình, Mẫn Quân Diệu cảm thấy, cho dù nhà họ Mẫn hiện tại sa sút, cho dù đứa nhỏ này không nhìn thấy gì thì vẫn là đứa trẻ tốt nhất.
Hôm nay hủy hôn ước với nhà họ Hạ, trở về ông sẽ đi tìm lãnh đạo, tìm tổ chức, Khải Hàng vì công tác mà bị thương.
Cái khác chúng ta không cần, chỉ cần tổ chức phân cho nó một cô vợ, dịu dàng hiền thục phẩm hạnh tốt, biết sinh con đẻ cái là được.
Trước đây vì còn hôn ước với con bé nhà họ Hạ, có một vị lãnh đạo ở Bắc Kinh tìm đến ông, nói muốn gả con gái rượu cho Khải Hàng, lúc đó ông không chút do dự đã từ chối, ai ngờ bây giờ, haiz, thôi không nhắc nữa, có duyên mà không có phận!
Khải Hàng nhà ông tốt như vậy, con bé nhà họ Hạ kia, rồi sẽ có một ngày phải hối hận.
"Hắt xì, hắt xì!"
Hạ Mẫn Duyệt tối qua ngủ muộn, dậy cũng muộn, vừa tỉnh dậy đã hắt hơi hai cái liên tiếp.
Cô xoa xoa mũi: Lại là đồng nghiệp nào đang nhắc đến mình, muốn mình tăng ca đây?
Mở mắt ra mới nhớ đến, bản thân đã xuyên không rồi, xuyên vào người một cô gái cùng tên 'Hạ Mẫn Duyệt' ở thập niên 80 vì phản kháng hôn nhân bao cấp mà tự sát.
Đôi vai nhỏ bé khẽ trùng xuống, bất lực thở dài: Xem ra, đây không phải là mơ!
Đã ở đây rồi chắc phải an phận thôi!
Lúc này trong phòng bệnh chỉ có một mình cô, anh trai Hạ Liệt Diễn hôm qua còn ở đây với cô, giờ không biết đã đi đâu rồi.
Có người đẩy cửa bước vào, cô tưởng là anh trai mình nhưng nhìn kỹ lại, là ba người, hai nữ một nam.
Sau một trận đau nhói ở đầu, cô đã nhận ra những người này, bạn học cùng trường đại học Y Bắc Kinh.
"Mẫn Duyệt, sao cậu có thể ngốc như vậy?"
Người lên tiếng là Tẩu Tuấn Đào - khoa Y học lâm sàng, con ông cháu cha ở Bắc Kinh, một trong những người theo đuổi 'Hạ Mẫn Duyệt'.
"Mẫn Mẫn, cậu không biết đâu, Tuấn Đào nghe tin cậu gặp chuyện thì lo lắng cho cậu biết chừng nào đâu."
Hạ Mẫn Duyệt nhìn người phụ nữ vừa lên tiếng, nheo mắt, Hồ Đình, nói theo kiểu hiện đại, đúng là trà xanh điển hình!
Bề ngoài thì tỏ vẻ là bạn tốt với 'Hạ Mẫn Duyệt' nhưng nếu cô nhớ không lầm thì trà xanh này thích Tẩu Tuấn Đào.
Một cô bạn mũm mĩm khác vừa lên tiếng đã mang theo giọng điệu nức nở, tên là Chu Nhất Doanh:
"Hạ Mẫn Duyệt, chỉ vì cậu chọc giận người nhà họ Mẫn, ai bảo cậu làm chuyện dại dột vậy? Mạng sống chỉ có một, sao cậu có thể đem ra đánh cược như vậy..."
Trong ký ức của tôi, cô gái mập này là một kẻ đơn giản, chỉ giỏi bày ra mấy cái trò ngu ngốc cho Hạ Minh Duyệt, để rồi khi đến nhà họ Mân thì lại làm loạn lên khiến cho nhà họ Mân chán ghét cô ta, hôn sự này tự nhiên cũng tan thành mây khói.
Hạ Minh Duyệt mỉm cười, nhướng mày nhìn cô ả trà xanh:
"Chuyện này hả, thì phải hỏi Hồ Đình thôi!"
Chu Nhất Doanh xúi giục cô ta gây chuyện để nhà họ Mân chán ghét, còn chuyện tự tử, là do Hồ Đình xúi bẩy.
Hồ Đình từng nói, nếu đập đầu vào tường không xong thì c.ắ.t c.ổ tay, nếu c.ắ.t c.ổ tay chưa đủ thì thắt cổ. Nói chung, phải làm thật thảm để thể hiện quyết tâm của mình, mới có thể làm gia đình nhà họ Mẫn lo sợ.
Nhân vật chính, “Hạ Mẫn Duyệt”, thật ngốc nghếch. Cô không nhận ra Hồ Đình là một người xảo quyệt, mà lại xem cô ta và Chu Nhất Doanh như những người bạn tốt, có chuyện gì cũng chia sẻ với họ.