Ngoài việc dọn dẹp sau bữa ăn, nhà họ Mẫn còn nuôi gia súc gia cầm, nên sau khi ăn cơm tối còn phải cho lợn ăn và chăm sóc gà vịt.
Mẫn Duyệt muốn giúp đỡ để gây ấn tượng tốt, nhưng cô lại không biết làm gì. Cô đề nghị rửa bát, nhưng Phùng Thục Doanh từ chối vì tay cô vẫn còn bị thương. Nếu cứ khăng khăng làm, thì chẳng khác nào làm người ta cảm thấy cô không biết điều.
Đang bối rối không biết nên làm gì thì ông Mẫn gọi cô lại: “Mẫn Duyệt.”
“Dạ, ông Mẫn!”
Mẫn Quân Diệu gật đầu: “Cháu thấy thuốc mà anh Mẫn của cháu uống chiều nay rồi à?”
“Vâng, cháu thấy rồi, thuốc hiệu quả rất nhanh, nhưng nếu dùng lâu dài, nó có tác dụng phụ là gây nghiện.”
“Trường cháu có dạy điều này sao?” Tuy chỉ học ngành điều dưỡng, nhưng dù sao cô cũng học về y khoa phương Tây, có lẽ cũng biết ít nhiều.
Cô hắng giọng, vì thực ra loại thuốc này được phát triển từ nước ngoài và chưa phổ biến ở trong nước, có thể trường cô chưa dạy.
“À, cháu đọc sách y khoa trong thư viện nên biết được.” Mẫn Duyệt bịa một lý do.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play