Không quan tâm đến việc đã cuốc xong đất hay chưa, anh vác cuốc chuẩn bị về nhà.
Thấy anh sắp đi, Mẫn Duyệt vội vàng đứng dậy: "Anh Mẫn, về rồi sao? Đợi em với!"
Nếu là tốc độ của Mẫn Khải Hàng trước kia, chỉ vài phút là đã bỏ xa Mẫn Duyệt hàng trăm mét. Nhưng hiện tại, đôi mắt anh không tiện, chỉ có thể lờ đi cô nàng lắm lời, phiền phức phía sau, dựa vào trí nhớ và bản năng, anh bước đi chậm rãi, tập trung tinh thần để về nhà.
Mẫn Duyệt nhanh chóng đuổi kịp anh, bước chân cô nhẹ nhàng, như một niềm vui nhỏ khi được ở gần người mà cô thương nhớ. Gió nhẹ thoảng qua, mang theo mùi hương quen thuộc mà cô từng ghi nhớ.
Dù không nhìn thấy, ánh mắt anh vẫn mang vẻ điềm tĩnh, từng bước chân vẫn vững chãi như thể không có điều gì làm khó được anh. Không kiềm chế được sự tò mò, Mẫn Duyệt hỏi: “Anh Mẫn, sao anh giỏi thế? Không nhìn thấy mà vẫn có thể làm việc? Anh làm thế nào vậy?”
Đáp lại cô chỉ là tiếng xào xạc của lá cây hai bên con đường nhỏ.
Làm thế nào ư? Mẫn Khải Hàng cũng không khỏi tự hỏi bản thân. Đúng vậy, làm sao anh có thể thích nghi nhanh chóng đến mức có thể làm việc như một người mù thế này? Những việc đơn giản, bình thường trở nên khó khăn hơn rất nhiều khi anh phải tập trung hết sức lực, làm mọi thứ chậm rãi, cẩn thận hơn để hoàn thành.
Và bây giờ, ngay cả khi có một cái "đuôi" phiền toái bám theo, anh cũng không thể làm gì để thoát khỏi cô ta, điều này khiến anh cảm thấy vô cùng bất lực. Vì vậy, dù ca phẫu thuật não có rủi ro, anh vẫn muốn thử, dù kết quả có ra sao, cũng tốt hơn là sống trong bóng tối mãi mãi.
“Anh Mẫn, tình trạng đau đầu dữ dội của anh chiều nay có xảy ra thường xuyên không…”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play