Trên chiếc xe buýt cũ kỹ lắc lư cả tiếng đồng hồ, khiến Mẫn Duyệt say xe choáng váng, cuối cùng cũng đến được huyện Hồng Đức.
Từ huyện Hồng Đức đến trấn Tân Giang vẫn còn một đoạn đường.
Dựa vào những địa danh trong trí nhớ, Mẫn Duyệt nhìn bảng chỉ đường và hỏi thăm, chờ xe buýt số 6 đi qua con phố nhà họ Mẫn. Cô phải đợi tận nửa giờ, giao thông thời này khiến cô không biết nên than thở hay chấp nhận nữa.
Hơn nữa, trên xe khách mang đủ thứ đồ, từ gà sống, vịt sống, chỉ thiếu mỗi cừu và lợn là chưa có.
May mắn thay, cô vẫn tìm được một chỗ ngồi ở cuối xe, ngay gần cửa sổ.
Đi được một đoạn, có một cặp mẹ con lên xe, ngồi ngay phía trước cô.
Vừa ngồi xuống, người phụ nữ lớn tuổi hơn đã sốt sắng nói lớn: “Mau lên, mau lên! Bác tài, chúng tôi có việc gấp lắm, làm ơn chạy nhanh lên!”
Bác tài có vẻ đã quen với những lời giục giã như thế này, chẳng thèm quay đầu lại, chỉ lặng lẽ lái xe. Khu chợ hai bên xe đầy người bán rau và các tiểu thương nhỏ lẻ, xe khó mà đi nhanh được.
Chuyện này ban đầu không khiến Mẫn Duyệt bận tâm, nhưng sau đó, cuộc trò chuyện của hai mẹ con lại khiến cô chú ý.
Người lớn hơn nói: “Nhà họ Mẫn thật chẳng ra sao, chuyện lớn như Khải Hàng hủy hôn rồi đi xem mắt mà chẳng thèm báo trước với ai cả.”
Người trẻ hơn bực bội nói: “Đúng vậy, trước đây nói là Khải Hàng có vợ thành phố, không để ý đến chúng ta. Bây giờ anh ấy mù rồi, cô gái thành phố không muốn lấy người ở nông thôn, nhưng cho dù có thế nào cũng không thể đến lượt con nhỏ Lưu Hồng Mai xấu xí ấy chứ?”
“Dòng dõi thư hương thì sao chứ? Cứ xấu như thế, sau này sinh con trai mà mặt có vết sẹo to như vậy thì sao?”
Cô gái trẻ hơn bĩu môi: “Mẹ, Khải Hàng không đời nào sinh con với con nhỏ xấu xí đó đâu!”
Bà mẹ cười lớn: “Phải rồi, Khải Hàng của con chỉ sinh con với Đổng Mai nhà mình thôi, ha ha ha!”
Tiếng cười nghe thật nham nhở, đến mức Mẫn Duyệt suýt bị sặc nước miếng.
Vừa mới đến trấn Tân Giang đã gặp phải mấy kẻ "mắt cao như thế", có thể tưởng tượng còn bao nhiêu người nữa đang nhắm vào Mẫn Khải Hàng.
Nhưng không sao, Mẫn Duyệt tự nhủ không được tức giận. Điều này chứng tỏ Khải Hàng thật sự xuất sắc!
Chỉ là, anh đã bắt đầu đi xem mắt rồi sao? Cô có chút chạnh lòng, nhưng cũng may mình đến kịp.
Xuống xe, hai mẹ con kia khoác tay nhau bước nhanh, bộ dạng đầy hùng hổ, cứ như sắp đi cướp chồng vậy.
Mẫn Duyệt từ tốn theo sau họ, ít nhất cũng khỏi phải mất công hỏi đường.
Nhà họ Mẫn cách bến xe không xa, chỉ mất vài phút đi bộ là đến nơi.
Ngôi nhà được bao quanh bởi hàng rào tre, không lát xi măng, phía trước là căn nhà hai tầng bằng gạch xám, phía sau là mấy căn nhà cổ bằng đất với mái rơm.
Phía phải của nhà ngói là bếp, trước cửa còn có một con ch.ó vàng lớn bị xích vào cột.
Hôm nay, theo lời mời của bà Nguyễn Tố Thu, Hiệu trưởng Lưu của trường tiểu học Tân Giang dẫn vợ là Ôn Như Cầm và cô con gái út Lưu Hồng Mai đến nhà họ Mẫn làm khách. Ý định thì không cần nói cũng rõ.
Cô Lưu Hồng Mai là một cô gái dịu dàng, biết lễ nghĩa, phẩm hạnh tốt, chỉ có điều không may là trên mặt có một vết bớt lớn từ nhỏ.
Nguyễn Tố Thu là giáo viên dạy ngữ văn ở trường tiểu học Tân Giang, bà có mối quan hệ thân thiết với vợ hiệu trưởng Lưu. Cô con gái út của nhà họ Lưu, từ khi mười mấy tuổi, đã được bà nhìn lớn lên.