Anh ta xoay người, bắt chéo chân, tựa vào bàn làm việc với một tư thế mà anh ta nghĩ là rất phong độ: “Hạ Mẫn Duyệt, em luôn nói em có bạn trai, nhưng mấy tháng nay chẳng thấy anh ta đến thăm em. Tết đến rồi cũng không thấy bóng dáng đâu, để em cô đơn lạnh lẽo ở đây. Một người bạn trai như thế thì có ích gì?”
Lại nữa, Hạ Mẫn Duyệt trong lòng bực bội. Đời trước cô nghe nhiều nhất là những câu kiểu này, thật là lo chuyện bao đồng.
Hơn nữa, bạn trai của cô làm công việc quan trọng, đâu đến lượt những kẻ phàm phu tục tử này phán xét?
Cô ngẩng đầu nhìn anh ta: “Tôi thích thế, liên quan gì đến anh?”
“Em…” Lưu Khải vừa bực vừa buồn cười: “Bị nói trúng tim đen rồi phải không?”
Một con mèo hoang đang nổi giận à? Bộ dạng giận dữ này thật đáng yêu!
“Lưu Khải, trước đây nghĩ rằng chúng ta là đồng nghiệp, tôi đã nể mặt anh đôi chút. Đừng tưởng mình là cái gì ghê gớm. Ở Bình Kinh, tôi gặp qua không ít con nhà thế gia xuất sắc. Còn anh? Hừ!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT