Lúc đó, Hạ Mẫn Duyệt rất sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ.

Dù còn nhỏ, nhưng cô hiểu rằng danh dự và uy quyền của đất nước không thể bị kẻ xấu thách thức.

Khi nghe bọn chúng nói bố cô không chịu nhượng bộ, cô không hận bố mình, chỉ căm thù lũ tội phạm.

Cô tin rằng luật pháp sẽ không bỏ sót chúng, dù cô không còn sống, thì những kẻ xấu này cuối cùng cũng sẽ bị trừng phạt.

Đêm hôm đó, khi cô co ro trong góc hang và khóc thầm, tin rằng mình sắp chết, một người anh lớn đã xuất hiện như từ trên trời rơi xuống.

Anh nói rằng mình là lính thuộc lực lượng gìn giữ hòa bình, và anh đến để cứu cô.

Đối mặt với bọn khủng bố tàn ác, cuộc giải cứu của anh đầy gian nan và hiểm nguy. Anh đã bị thương nặng khắp người nhưng vẫn cố bảo vệ cô. Anh vừa dẫn cô trốn khỏi sự truy đuổi, vừa tìm đồ ăn, nước uống, còn cởi áo khoác của mình cho cô để cô không bị lạnh…

Cuối cùng, sau hai ngày một đêm, họ đã được giải cứu, và cả hai đều may mắn giữ được mạng sống.

Về sau, cô chỉ biết anh bị thương rất nặng. Nhờ mối quan hệ của bố, cô biết được tên anh: Minh Viễn Dương.

Từ đó, cái tên này đã khắc sâu trong lòng Hạ Mẫn Duyệt.

Khi đó, cô còn chưa hiểu thế nào là tình yêu, chỉ biết mỗi ngày đều nghĩ về Minh Viễn Dương. Trong những giấc mơ, cô thường thấy anh cõng cô chạy trốn, ôm cô sưởi ấm và nói “Đừng sợ”.

Tất cả những chàng trai xung quanh cô đều không thể sánh với anh Minh của cô. Không ai đẹp trai hay dũng cảm như anh.

Cho đến sinh nhật mười tám tuổi, khi tình cờ gặp lại Minh Viễn Dương, lúc đó đã 26 tuổi, Hạ Mẫn Duyệt mới hiểu thế nào là “tình yêu sét đánh”, thế nào là “một ánh mắt đã yêu đến nghìn năm”.

Hóa ra, cô đã yêu Minh Viễn Dương từ lâu rồi.

Mười lăm tuổi, cái tuổi mới lớn thật ngại ngùng!

Sau đó, cô thành công lấy được cách liên lạc với Minh Viễn Dương. Nhưng vì công việc của anh rất đặc thù, họ chỉ thỉnh thoảng viết thư hoặc gửi tin nhắn cho nhau.

Những bức thư ngắn gọn của Minh Viễn Dương được cô coi như báu vật, khóa kỹ trong chiếc két sắt nhỏ.

Năm cô 22 tuổi, cô quyết định tỏ tình với anh, nhưng rồi, chẳng có “rồi” nào cả. Chưa kịp nghe anh đáp lại, thì hai người đã âm dương cách biệt. Từ đó: “Cả đời yêu một người, một người yêu cả đời!”

Đến khi vô tình xuyên không đến nơi này, cô lại gặp người giống hệt Minh Viễn Dương – Mẫn Khải Hàng.

Đây là ý trời sao? Hay vẫn chỉ là một giấc mơ?

Nếu là mơ, cô thà sống trong mơ mãi mãi không tỉnh.

Giấc mơ dần mơ hồ, Mẫn Khải Hàng nói anh phải đi đến một nơi rất xa, không hẹn ngày trở về, sống c.h.ế.t không rõ.

Mẫn Duyệt cuống lên, hỏi liệu cô có thể đi cùng anh không.

Như kiếp trước, cô lại không nhận được câu trả lời, chỉ thấy bóng anh rời đi.

Rồi cảnh tượng thay đổi, Mẫn Khải Hàng đã hồi phục thị lực và chuẩn bị đi xem mắt?

Sao có thể như vậy được? Cô còn chưa xác nhận anh có phải là Minh Viễn Dương mà cô yêu hay không. Nếu anh xem mắt và có tình cảm với người khác thì sao? Còn cô thì phải làm sao? Vậy chẳng phải chuyến du hành thời gian của cô trở thành vô nghĩa sao?

Không được, không thể! Mẫn Khải Hàng, nếu anh dám đi gặp gỡ người phụ nữ khác, tôi… tôi sẽ trói anh lại, khóa chặt anh!

Mẫn Duyệt càng nghĩ càng lo lắng, mồ hôi ướt đẫm cả người, cô giãy giụa và đột nhiên mở mắt, tỉnh dậy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play