Ngô Dũng Cương không dám cãi lại lãnh đạo, chỉ có thể nhìn về phía Mẫn Khải Hàng. Dù sao cha của Mẫn Khải Hàng cũng là đồng nghiệp của ông, lúc này cậu không đứng ra nói đỡ vài câu sao?
Chỉ cần nói tuyến Tây khó khăn hơn, trưởng phòng Lâm sẽ bớt giận ngay.
Tiếc rằng từ đầu đến cuối, Mẫn Khải Hàng chỉ thờ ơ liếc nhìn ông ta vài lần, không nói một lời bào chữa nào.
Trong suy nghĩ của Mẫn Khải Hàng: sai là sai, thất bại là thất bại, không có lý do hay lời bào chữa nào được phép đưa ra.
Lâm Thế Lương còn nhiều công việc cần phải xử lý sau vụ cháy, không muốn lãng phí thời gian với những người vô dụng này nữa: "Tôi đi trước. Báo cáo sự việc và bản kiểm điểm, trước khi trời sáng ngày mai, các anh phải nộp lên lãnh đạo."
Rồi ông quay sang Mẫn Khải Hàng nói: "Đồng chí Tiểu Mẫn, đi thôi!"
Sau khi các lãnh đạo rời đi, Ngô Dũng Cương tức giận đến run rẩy, cứ như thể lửa cháy vào làng mà ông không lo lắng. Ai nấy đều đổ lỗi cho ông, còn Mẫn Khải Hàng, không hiểu Mẫn Kiến Quốc dạy con thế nào mà chỉ biết đứng về phía người ngoài.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT