Mẫn Dương Phàm và Mẫn Tiền Trình nhìn nhau: Họ không tồn tại sao? Họ là bối cảnh, là phong cảnh à?
Mẫn Tiền Trình thở dài một tiếng: “Ôi trời, thật ngọt ngào!”
Sau đó anh ta cầm liềm, lủi sang bên cạnh, không muốn làm phiền họ.
Mẫn Duyệt cười khúc khích, thích một người đâu có gì phải xấu hổ, tại sao không dám nói ra chứ?
Mẫn Khải Hàng không dám nói gì thêm với cô, tránh việc bị phân tâm làm chậm tiến độ công việc. Ngọn lửa trên núi lúc này đang lan nhanh, ngày càng gần.
Mẫn Duyệt thật sự cảm thấy, công việc lao động tay chân vất vả hơn công việc trí óc nhiều. Chỉ mới hơn một tiếng mà tay cô đã mỏi rã rời, họng cũng khô rát. Cô bước qua bên cạnh, múc một bát nước uống rồi rót một bát khác mang đến cho Mẫn Khải Hàng.
“Anh Mẫn, uống chút nước đi!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play