Chương 3

Hay lắm, cái này đúng là một bài đọc hiểu môn Ngữ văn.

Thời gian hoàn thành cốt truyện ba sao là một phút. Cố Minh Âm gãi đầu, lấy giấy bút ra sắp xếp lại câu chữ, trầm tư suy nghĩ mười mấy giây mới sửa lại đoạn văn thành:

[Anh Mặc Thần chất vấn khiến cô đau lòng, cô nôn nóng muốn đi tìm anh giải thích, không ngờ lại gặp anh ở cửa nhà vệ sinh nữ, với ánh mắt lạnh băng như một kẻ nhút nhát, đang khóc như mưa. Cô khó thể nhìn thẳng vào anh.]

Hoàn hảo!

Thật sự là một đứa trẻ thông minh!

Cố Minh Âm gửi đoạn văn đã sửa, mang giày vào rồi vội vã chạy đến nhà vệ sinh của trường. Việc làm theo cốt truyện là phụ, quan trọng là cô muốn xem anh Mặc Thần khóc như mưa cơ!

Cuối tuần, khuôn viên trường yên tĩnh. Cô bước vào nhà vệ sinh trống trải, từ xa đã nghe thấy tiếng thút thít. Cố Minh Âm tiến lại gần thêm hai bước, thấy một thiếu niên đang tựa vào tường ở cửa nhà vệ sinh nữ, ánh mắt lạnh băng, nhưng lại không nhịn được mà nức nở khóc như mưa.

"Triệu Mặc Thần?" Cố Minh Âm thăm dò gọi một tiếng.

Triệu Mặc Thần hai mắt đẫm lệ trừng lại phía cô.

Là một nam chính tổng tài kiểu xưa, vóc dáng và ngũ quan của Triệu Mặc Thần dĩ nhiên không có gì để chê. Hiện tại đang trong thời kỳ thiếu niên, trông hắn có vẻ hơi non nớt, nhưng khí chất đã bỏ xa bạn bè đồng trang lứa. Hắn đứng thẳng người, tóc đen, da trắng, sở hữu một đôi mắt phượng lạnh lùng. Cặp mắt ấy vừa khóc lại vừa lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô.

Này!

Sao lại hài hước thế này!

"Anh... anh khóc à?" Cố Minh Âm cố nhịn cười, hỏi một câu rõ thừa.

Thấy cô đến gần, Triệu Mặc Thần nhanh chóng thu lại cảm xúc, mặt không biểu cảm nói: "Anh không khóc, anh giả vờ thôi."

Triệu Mặc Thần không thể diễn tả được tâm trạng lúc này.

Ban đầu hắn định đi tìm Cố Minh Âm để dạy dỗ một trận, không ngờ lại đột nhiên muốn đi vệ sinh. Nhà vệ sinh vào ngày Chủ Nhật quá mức yên tĩnh, hành lang trống không chỉ có tiếng bước chân của một mình hắn. Trong phút chốc, vô số hình ảnh quỷ dị, đáng sợ ập đến trong đầu.

Hắn không phải là kẻ nhát gan, nhưng lúc đó lại giống như một người nhát gan, sợ đến mức bật khóc.

Hắn không muốn khóc, nhưng nước mắt không thể ngừng lại, giống như một con đập đột nhiên mở ra, nước mắt tuôn ra từng chuỗi. Tệ hơn là lại để Cố Minh Âm thấy được bộ dạng chật vật nhất của hắn.

Triệu Mặc Thần không thích Cố Minh Âm.

Cô yếu ớt lại khó đối phó, giống như một miếng cao da chó dán chặt vào người, bóc thế nào cũng không ra. Nếu là trước kia, hắn hoàn toàn sẽ không để ý đến cô. Nhưng vấn đề là cô không nên động vào Cố Tịch Nguyệt.

Triệu Mặc Thần thích Cố Tịch Nguyệt là chuyện ai cũng biết.

Hắn vẫn nhớ rõ bàn tay cô bé đưa ra khi hắn bị lạc giữa rừng, cùng với nụ cười ngọt ngào ấy. Bây giờ cô ta bị làm cho khóc, kẻ đầu sỏ lại là miếng cao da chó vẫn luôn quấn lấy hắn.

Triệu Mặc Thần cảm thấy nguyên nhân là do hắn, nên dù xét về tình hay về lý, hắn đều phải cho Cố Tịch Nguyệt một lời giải thích.

Trong lòng Triệu Mặc Thần bực bội, hắn dùng giọng ra lệnh nói với cô: "Ngày mai ở cổng trường, em phải xin lỗi Cố Tịch Nguyệt."

"Hả?" Cố Minh Âm cảm thấy yêu cầu này thật khó hiểu và vô lý. "Anh không nhầm chứ?" Bắt cô xin lỗi Cố Tịch Nguyệt? Dựa vào cái gì?

Triệu Mặc Thần tiến lại gần vài bước, ánh mắt lướt qua mặt cô trở nên u ám: "Em tốt nhất nên làm theo lời tôi nói, nếu không đừng trách tôi không khách sáo." Nói xong những lời tàn nhẫn, hắn lại không thể kìm được mà nức nở hai tiếng.

Khóe miệng Cố Minh Âm khẽ giật giật, rồi cô bật cười "phụt" một tiếng.

Tiếng cười khiến Triệu Mặc Thần ngượng ngùng, hắn thu lại ánh mắt rồi bỏ đi thẳng như đang trốn chạy.

Cố Minh Âm một mình ở lại nhà vệ sinh một lúc, nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết nam chính định "không khách sáo" với cô bằng cách nào. Cô đơn giản từ bỏ việc suy nghĩ, quay lại ký túc xá.

Cố Minh Âm mở giao diện, nhiệm vụ ba sao lần này đã mang về cho cô 5 điểm, cộng với 1 điểm lần trước, hiện tại cô có tổng cộng 6 điểm.

Cố Minh Âm không do dự mà thêm tất cả số điểm vào chỉ số sức khỏe. Giá trị sức khỏe tăng lên nhanh chóng, ngay lập tức khiến cơ thể cô nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Cố Minh Âm rất trân trọng sinh mạng khó khăn mới có được này, mỗi ngày cô đều đặt sức khỏe lên hàng đầu. Cô nhất định phải nâng chỉ số sức khỏe lên mức đạt chuẩn, còn những thứ khác đều là vớ vẩn.

"Hệ thống, tôi muốn xem cốt truyện của ngày mai." Cô đã phát hiện ra từ phần mô tả ứng dụng rằng Ký chủ có thể biết trước cốt truyện, vì thế cô muốn ra tay trước, không cho nam chính cơ hội làm cô. Chỉ cần người khác không làm được cô, thì cô sẽ làm người khác.

Hệ thống: [Mở khóa cốt truyện trước sẽ tiêu hao X điểm. Ngài không có đủ điểm.]

"…?"

Sao anh không nói sớm!

Cố Minh Âm dứt khoát, trừ hai điểm vừa thêm vào đi.

"Mở khóa cốt truyện cho tôi."

[Cốt truyện dưới đây dài hơn 3000 chữ, sẽ được tóm tắt thành các đoạn ngắn. Xin Ký chủ hiểu và điều chỉnh nội dung, chuyển thành sảng văn. (Nhắc nhở: Cốt truyện này không thể sửa đổi trình tự)]

Hệ thống: [Sử dụng điểm để mở khóa cốt truyện sẽ không có cảnh báo đếm ngược, xin Ký chủ điều chỉnh trước khi cốt truyện bắt đầu.]

Thông báo quen thuộc của hệ thống qua đi, lại là một đoạn văn bản mới. Khác với trước đây, đây là ba đoạn ngắn.

[: Triệu Mặc Thần cưỡng ép Cố Minh Âm xin lỗi.] [: Cố Minh Âm bị một trong số các nữ sinh xô ngã xuống đất và rơi vào hôn mê.] [: Một người tiếp lấy cơ thể mềm mại, thơm tho của cô.]

Sao nội dung này lại dài dòng thế... Sao nội dung này lại dài dòng thế... Sao nội dung này lại dài dòng thế... Tại sao còn phải đọc hiểu, tại sao, tại sao…

Tóc của Cố Minh Âm suýt bị cô giật cho tơi tả. May mắn là cô hiểu được cách tải trước cốt truyện, và may mắn là cốt truyện mở khóa trước này không có cái bộ đếm ngược chết tiệt kia, nếu không thì rắc rối lớn rồi.

Từ các đoạn ngắn này có thể thấy nữ chính hẳn là không muốn xin lỗi, nên mới bị bạn học làm nhục, đoạn cuối cùng thì không cần nghĩ cũng biết là nam chính đã đỡ lấy cô. Nhưng không được, tên đàn ông chó má đó xứng đáng gì mà chạm vào cô? Không thể! Tuyệt đối không thể.

Sau khi tổ hợp lại, xáo trộn và sắp xếp lại vài lần, Cố Minh Âm cuối cùng đã sửa được một cốt truyện hoàn hảo:

[: Cố Minh Âm cưỡng ép Triệu Mặc Thần xin lỗi.] [: Một người bị một trong số các nữ sinh xô ngã xuống đất và rơi vào hôn mê.] [: Cố Minh Âm tiếp lấy cơ thể mềm mại, thơm tho của nàng.]

Như vậy mới đúng!

Như vậy mới hoàn hảo!

Sảng văn đại nữ chính phải có "tinh thần bạn trai", sảng văn đại nữ chính chỉ có người khác xin lỗi mình, sao có thể để đại nữ chính xin lỗi người khác chứ!

Cố Minh Âm đóng giao diện lại, an tâm chờ đợi ngày hôm sau đến.


Sáng sớm hôm sau, cô thức dậy, sau khi vệ sinh cá nhân xong thì thong thả đi ra khỏi ký túc xá.

Trên đường, có thể thấy những nam thanh nữ tú mặc đồng phục học sinh, nói cười ríu rít, đi thành từng nhóm nhỏ. Trong đám con cháu nhà giàu này, Cố Minh Âm, với vóc dáng thấp bé và chiếc cặp sách cũ kỹ, trông như một sự dị biệt.

Cố Minh Âm làm ngơ mọi ánh mắt, bước đi một cách thản nhiên.

"Cố Minh Âm, đi theo chúng tôi một chút."

Ba cô gái không khách khí chặn đường Cố Minh Âm.

Cô gái đứng giữa tên là Chu Hiểu Hiểu, bạn thân của Cố Tịch Nguyệt, cũng là người ủng hộ trung thành của cô ta. Cô ta hẳn đã biết về mâu thuẫn giữa hai người, ánh mắt nhìn cô đầy vẻ khinh thường.

"Có chuyện gì?"

"Cố Minh Âm, đừng có giả ngu nữa! Cuối tuần ở nhà, mày đã đánh Tịch Nguyệt đúng không?" Không thèm giải thích, Chu Hiểu Hiểu kéo tay cô lôi về phía cổng trường. "Tịch Nguyệt sắp đến trường rồi, mày phải xin lỗi cô ấy!"

Ồ, hóa ra Triệu Mặc Thần nói "không khách sáo" là kiểu này à? "Cưỡng ép" trong cốt truyện là kiểu cưỡng ép này à? Quả không hổ là nam chính tương lai âm hiểm độc ác, rất biết cách lợi dụng lòng người.

Trong lúc giằng co, Cố Tịch Nguyệt, được mọi người vây quanh, đã đi vào từ ngoài cổng trường.

Mặc chiếc váy đồng phục màu trắng, cô ta trông tươi tắn và trong trẻo, hệt như một đóa hoa đang chớm nở. Cố Gia Vũ xách cặp sách cho cô ta, bảo vệ cô ta ở một bên, bên còn lại là Triệu Mặc Thần với vẻ mặt lạnh nhạt.

Cô gái được hai thiếu niên anh tuấn vây quanh ở trung tâm quả thực tỏa sáng như một nàng công chúa.

"Hiểu Hiểu, mau buông tay ra." Cố Tịch Nguyệt chạy đến, kéo Chu Hiểu Hiểu ra rồi chắn trước mặt Cố Minh Âm, sau đó giáo huấn: "Đây là trường học, cậu kéo người ta như vậy trông ra sao?"

Chu Hiểu Hiểu cười lạnh: "Tịch Nguyệt, cậu tránh ra! Cậu dễ nói chuyện chứ tớ thì khó. Nếu cô ta đánh cậu, vậy cậu phải đánh trả, nếu cậu không đánh, tớ sẽ đánh trả thay cậu."

Nói xong, Chu Hiểu Hiểu giơ tay lên, tát thẳng vào mặt cô.

Điều này khiến Cố Minh Âm rất bực mình, nhân vật trong tiểu thuyết này sao cứ động một tí là muốn tát người vậy?

Cô vừa định né tránh, Cố Tịch Nguyệt bên cạnh đột nhiên chắn trước mặt, giúp cô đỡ lấy cái tát đó. Tiếng "bốp" thật giòn, làn da trắng nõn của cô ta ngay lập tức ửng đỏ.

Hành động này của Cố Tịch Nguyệt khiến những người vây xem ồ lên. Chu Hiểu Hiểu hạ tay xuống, ngơ ngác nhìn cô ta, vẻ mặt Triệu Mặc Thần càng trở nên âm trầm. Ánh mắt mọi người nhìn Cố Tịch Nguyệt đều chuyển sang ngưỡng mộ và thương xót.

Cô ta vốn là tiểu thư cành vàng lá ngọc của nhà họ Cố. Nửa năm trước, nhà họ Cố bất ngờ đón về một cô con gái nuôi. Người khác hẳn không thể thản nhiên chấp nhận sự tồn tại của cô con gái nuôi này, nhưng Cố Tịch Nguyệt lại là một người xinh đẹp và tốt bụng. Nửa năm qua, cô ta đã chăm sóc và nhường nhịn người con gái nuôi này mọi nơi mọi lúc.

Họ vốn cho rằng hai người sẽ sống hòa thuận, nhưng từ tình huống hôm nay, sự thật lại không phải như vậy.

Vở kịch này đã khiến tất cả mọi người bắt đầu đồng cảm với Cố Tịch Nguyệt, và nhìn Cố Minh Âm bằng một ánh mắt khác.

Toàn bộ quá trình Cố Minh Âm đều đứng xem diễn, trong lòng thầm cười nhạo.

Quả là một bậc thầy hãm hại tương lai, từ khi còn nhỏ đã thuộc lòng binh pháp của kế khổ nhục.

"Cảm ơn nhé."

Ba chữ này của cô khiến Cố Tịch Nguyệt sững sờ, rồi cô ta cười một cách ngọt ngào: "Minh Âm, em không sao là tốt rồi."

"Không phải nói với cô." Cố Minh Âm giơ ngón tay cái về phía Chu Hiểu Hiểu. "Cái tát này của cô thật đáng, sảng khoái."

"…?"

"Cố Minh Âm, mày mẹ nó đừng có được voi đòi tiên!" Cố Gia Vũ nổi giận, kéo Cố Tịch Nguyệt ra phía sau mình, chỉ vào mũi cô mắng: "Nếu mày không xin lỗi Nguyệt Nguyệt tử tế, chuyện này không xong đâu!"

"Anh im miệng đi, gà đẻ trứng còn không nhiều chuyện bằng anh đâu." Cố Minh Âm đáp trả không chút khách sáo, khiến gương mặt đẹp trai của người anh song sinh lại trắng bệch thêm lần nữa.

Cô bước đến trước mặt Triệu Mặc Thần: "Anh bắt tôi xin lỗi Cố Tịch Nguyệt, là vì tôi đã đẩy và đánh cô ấy, đúng không?"

Triệu Mặc Thần im lặng.

Cố Minh Âm lại hỏi: "Vậy anh có biết tại sao tôi lại đẩy và đánh cô ấy không?"

Thiếu niên hơi nhíu mày.

"Nếu anh xin lỗi tôi, thì tôi sẵn lòng nói cho anh sự thật." Cố Minh Âm ngẩng cằm nhìn hắn.

Lời này khiến mắt Cố Tịch Nguyệt lóe lên một tia sợ hãi.

Cô ta nhớ lại năm mười tuổi, cha cô đã mua cho cô một miếng ngọc. Lúc đó cô ta còn ghét miếng ngọc xấu xí và định vứt đi, cho đến khi gặp Triệu Mặc Thần ở một buổi tiệc.

Hắn nhận ra miếng ngọc đó, nhầm cô ta là ân nhân cứu mạng, vì vậy đã bảo vệ cô ta, lấy lòng cô ta, và hứa hẹn sau này lớn lên sẽ kết hôn với cô ta. Không có gì bất ngờ, vào lễ thành niên 18 tuổi của cả hai, họ sẽ đính hôn. Vài năm nữa, cô ta có thể danh chính ngôn thuận trở thành phu nhân tương lai của nhà họ Triệu. Cho dù nhà họ Cố sau này có nhận lại con gái ruột, cô ta cũng sẽ không bị vứt bỏ hoàn toàn, vẫn có thể tiếp tục cuộc sống nhung lụa hiện tại.

Cố Tịch Nguyệt cắn chặt môi, hai tay giấu sau lưng siết chặt vào nhau.

— Không thể để Cố Minh Âm nói ra sự thật.

Cô ta nhìn chằm chằm Cố Minh Âm, nhưng ánh mắt liếc khắp nơi, xác nhận không ai phát hiện mình, rồi hai chân khẽ nhích nửa bước về phía sau. Vóc dáng cao lớn của bạn thân và Cố Gia Vũ vừa vặn giúp cô ta tránh được tầm nhìn.

Cố Tịch Nguyệt đưa tay ra, dùng sức đẩy mạnh vào lưng cô gái đứng trước mặt mình…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play