Đương nhiên, lúc đó, Giang Phó Viễn chỉ nói đùa, đè cậu lên nắp capo ô tô và nói muốn "làm" cậu.
Đường Chu chỉ cười, vẫn luôn cười, vì cậu cảm thấy phản ứng này của ông chủ Giang thật sự quá thú vị. 
Cho dù nghĩ vậy, cậu cũng không hề cảm thấy hắn có chút nghiêm túc nào trong đó. Thế nên, cậu cũng chẳng để ý đến đôi mắt sâu thẳm sau cặp kính của hắn.
Khi hắn nhìn lại, ánh mắt hắn chạm vào đôi mắt đầy ý cười của Đường Chu. Giang Phó Viễn bỗng nhiên đứng thẳng dậy, rồi hắn lấy điếu thuốc còn hút dở của Đường Chu, hút hết, sau đó rất nhanh đưa cậu quay trở về.
Đường Chu biết rằng một phần lý do Giang Phó Viễn trở về là vì mệt, bản thân cậu cũng vậy. Phần còn lại thì Đường Chu không biết, chỉ biết trên đường về, hắn rất ít nói chuyện.
Hắn lại một lần nữa đưa Đường Chu đi qua con đường tối đen ấy, nhìn ánh đèn núi rừng bị thắp sáng giống như một dải sao băng vụt qua. Lần này Giang Phó Viễn lái xe có hơi nhanh, nhưng may mắn là con đường này cũng khá rộng rãi, hơn nữa đến tối thì cơ bản chẳng có ai ra ngoài. Vì vậy, cho dù Giang Phó Viễn phóng nhanh trở về, cũng không xảy ra chuyện gì.
Đường Chu không để ý đến tình hình của Giang Phó Viễn, bởi vì sau khi lên xe, cậu không cần làm gì cả. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play