Sau đó Đường Chu về nhà.
Một điều kỳ lạ là khi Đường Chu trở về, cậu không thấy Lâm Gia Dương. Chính xác hơn là cậu không thấy hắn về nhà, vì thường thì buổi trưa Lâm Gia Dương sẽ trở về ăn cơm.
Cậu ngồi đọc sách một lúc, một người phụ nữ lớn tuổi thấy cậu ở nhà liền đến báo rằng Lâm Gia Dương có chút việc cần xử lý, có lẽ tối mới về. Biết chuyện, Đường Chu cảm ơn người phụ nữ đã cố ý đến báo tin cho mình.
Đường Chu định quay về phòng thì thấy một chú chó lông vàng đang vẫy đuôi từ xa đi tới. Sau đó, nó chui qua một cái lỗ nhỏ dưới hàng rào tre. Đường Chu không rõ nó đến làm gì, nhưng đôi tai nhấp nhô của nó khi di chuyển khiến cậu cảm thấy rất đáng yêu, vì thế cậu ngồi xổm xuống để chào đón chú chó.
Khi Đường Chu sờ đầu nó, cậu mới phát hiện trên lưng nó buộc một bó hoa dại được hái từ đâu đó. Bó hoa được tỉa cành lá gọn gàng, chỉ còn lại những đóa hoa rực rỡ quấn vào nhau, dưới ánh mặt trời hiện lên một vẻ tươi mới và đẹp đẽ. Đường Chu thật ra không thích hoa, vì hoa tươi dù đẹp đến đâu rồi cũng sẽ tàn.
Cho dù có dùng bất kỳ kỹ thuật nào để giữ lại vẻ đẹp của nó, hoặc dùng cách khác để mô phỏng, cũng không thể có được vẻ non mềm, tươi tắn của hoa thật. Nhưng một món quà được tặng với tấm lòng thì lại rất khác.
Quan trọng hơn, cậu có thể nhận ra cái cách vụng về mà gã kia đã xử lý bó hoa dại này, rồi dùng phương thức cũ kỹ này để xin lỗi. Tấm lòng của hắn, cậu đã cảm nhận được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT