Đường Chu tỉnh lại, chỉ thấy Lâm Phương vẫn canh giữ bên giường mình.
Lúc này trời còn sớm, hẳn là vẫn chưa hừng đông. Ngọn nến vẫn còn cháy, hắn trầm mặc đứng thẳng một bên, rũ mi mắt xuống không biết đang nghĩ gì. Ánh nến mỏng manh thậm chí không thể chiếu rõ thần sắc trên khuôn mặt Lâm Phương, nhưng bàn tay rũ ở bên chân hắn lại siết chặt.
Đường Chu thấy nắm tay kia siết chặt đến mức đầu ngón tay cũng trắng bệch. Cậu muốn cất lời, nhưng không hiểu sao lại không nói ra được câu nào, như có thứ gì đó tắc nghẽn.
Đường Chu suy nghĩ một chút, đại khái đã hiểu. Hẳn là cậu đang đau ngực, nhưng cậu không phát hiện được. Cơn đau này không quá nghiêm trọng, vì giá trị đau đớn đã bị giảm bớt nên gần như không cảm nhận được. Ngày thường cậu cũng không bị thương, càng khó mà phát hiện những cơn đau này.
Đường Chu chỉ có thể đưa tay qua, khẽ chạm vào bàn tay đang siết chặt của hắn. Lâm Phương bỗng nhiên ngẩng đầu lên, Đường Chu thấy trong ánh mắt hắn là một nỗi bi thương gần như vô tận. Hắn chỉ kêu một tiếng: “Đại nhân.” Hắn đưa tay giúp Đường Chu kéo lại chăn, còn lại thì không nói gì cả.
Đường Chu thấy trong lòng bàn tay Lâm Phương đã có vết máu, biết là do hắn dùng sức quá mạnh mà thành. Đường Chu cố gắng phát ra tiếng, cuối cùng cũng có thể nói được, cậu nói với Lâm Phương: “Không cần lo lắng như vậy, Lâm Phương.”
Lâm Phương đã đi tìm đại phu, đã xác nhận được bệnh tình của Đường Chu ra sao, có lẽ cũng biết đây là một căn bệnh nan y, cũng không biết Đường Chu còn có thể sống bao lâu. Cho nên Lâm Phương mới bi ai như vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT