Lần này cũng không giống lần trước vội vàng, dọc đường đi lại nhàn nhã tự tại. Dù sao lần này đường đi cực kỳ xa xôi, cũng không nóng lòng lên đường, một đường đi qua đều là một bộ dáng vui vẻ thoải mái.
Đường Chu và Tô Chính Tắc vẫn ngồi trong xe ngựa. Đường Chu ngày thường chỉ đọc sách, hệ thống để lại cho cậu một kho dữ liệu, làm Đường Chu có thể xem tùy ý, cho nên dù nhìn qua Đường Chu chỉ cầm một quyển sách lật tới lật lui, kỳ thật cậu đã đọc qua vài quyển rồi.
Đường Chu cho rằng dọc đường đi có thể bầu không khí giữa mình và Tô Chính Tắc sẽ có chút xấu hổ, nhưng không ngờ bầu không khí giữa hai người không có gì bất thường. Tô Chính Tắc cũng không còn tỏ ra sự thân mật đặc biệt, chỉ dùng thái độ như trước đối đãi với cậu. Hắn và Đường Chu giao lưu, cũng chỉ là một số chuyện về sách vở, hoặc là những chuyện thú vị nhìn thấy bên đường, cũng cùng Đường Chu nói chuyện khá nhiều.
Đường Chu một đường đi tới, hoàn toàn được du ngoạn thiên địa rộng lớn của vương triều này, núi sông xinh đẹp, phong cảnh tươi tốt, phong tục dân gian thuần phác. Nhìn thấy huyện thành, thôn xóm của vương triều này đều an cư lạc nghiệp, liền biết toàn bộ thiên hạ được cai trị rất tốt, vị ngồi trên ghế kia hẳn là một vị minh quân hiếm có. Đường Chu đối với phong thổ nơi đây cực kỳ cảm thấy hứng thú, có khi sẽ xuống đến thành trấn dạo chơi, có thể nghe được không ít những điều mình không biết. Những thứ này nghe xong, Đường Chu đều ghi nhớ. Không chỉ có vậy, Đường Chu còn kết giao với một vài người đọc sách, ngày thường sẽ cùng họ chơi cờ ngâm thơ, uống trà tâm sự. Con đường đến kinh thành này, Đường Chu lĩnh hội không ít, thu được lợi ích không nhỏ.
Cũng trong tình huống vui vẻ thoải mái này, mấy người chậm rãi đến kinh thành. Nhưng khi đến lại vừa hay gặp trời mưa, cho dù trời mưa, cũng không thấy sự ồn ào phồn hoa của kinh thành giảm bớt đi nửa phần.
Đường Chu đối với điều này cực kỳ tò mò, không nhịn được đưa tay mở cửa sổ ra nhìn ra ngoài, thấy bên ngoài mưa bụi mông lung, toàn bộ kinh thành chìm trong một vẻ đẹp mờ ảo. Những chiếc dù giấy giương ra giống như từng đóa hoa nở rộ trên mặt đất vào ngày mưa u ám, những giọt mưa tí tách phát ra tiếng “lách tách, lách tách”. Một trận gió lạnh từ ngoài cửa sổ ùa vào, Đường Chu chỉ cảm thấy bị gió thổi đến co lại, lại không nhịn được ho nhẹ hai tiếng.
Tô Chính Tắc lại giơ tay đóng cửa sổ lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT