Chương 5: Tiểu Thư Sinh 05

Câu nói này của Tô Chính Tắc khiến cậu sững sờ một lúc. 

Kỳ thật thân thể này và bản thân Đường Chu không khác nhau là mấy. Theo lời hệ thống, công ty họ chưa kịp phát triển chức năng nặn mặt, nên trực tiếp quét cơ thể của Đường Chu vào đây. Bản thân Đường Chu quả thật có làn da trắng, thường xuyên được người ta khen như vậy.

Trong lúc Đường Chu còn ngẩn ngơ, lại nghe Tô Chính Tắc nói: “Ta không có ý gì khác đâu. Lời này của ta có lẽ là mạo phạm, có vẻ ngông cuồng. Chỉ là ta nghĩ nên khen một chút, nên mới thốt ra lời.”

Đường Chu không cảm thấy lời khen đó là ngông cuồng gì. Đang định nói gì đó với Tô Chính Tắc, thì cậu cảm thấy Tô Chính Tắc không biết đã chạm vào chỗ nào, khiến Đường Chu đau đến mức nhíu mày thật chặt, thậm chí cả người cậu cũng run lên.

Cậu không thể nhìn thấy lưng mình, cũng không biết trên tấm lưng trắng trẻo gầy gò của mình, đã bị nước sôi làm đỏ một mảng. Cứ như một lớp son phấn diễm lệ tô lên, những giọt nước chưa kịp dính trên làn da trắng nõn tinh tế, chỉ cần thân hình hơi run rẩy, những giọt nước kia liền nhẹ nhàng lăn xuống. Một ngón tay nhẹ nhàng hứng lấy những giọt nước đó, rồi lau đi.

Đường Chu chỉ nghe thấy hắn ta nói: “Bây giờ chỉ mới đỏ, may mắn là không nghiêm trọng.”

Cũng may, Đường Chu nghĩ trong lòng.

Nha hoàn đã ra ngoài lấy nước ấm đi vào, có lẽ nàng thấy Đường Chu “trần truồng” nên rất giật mình. 

Thiếu niên tên Lâm Phương kia cũng đã quay lại, tay bưng thuốc mỡ chữa bỏng mà luống cuống. Tô Chính Tắc gọi hai người hầu đến rồi hắn ta đứng dậy rời khỏi phía sau Đường Chu, vạt áo của hắn ta lướt qua thân hình trần truồng của Đường Chu, làm cậu cảm thấy như có một chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua, có chút ngứa lại ấm áp.

Đường Chu nghe cô tiểu nha hoàn kia nói: “Thiếu gia, Lâm Phương này động tay động chân, đưa trà lại đưa trà nóng như vậy, còn làm bỏng cả khách nhân. Ngài không nên gọi hắn ta tới.”

Lâm Phương tay cầm thuốc mỡ, cúi đầu không nói, khuôn mặt trắng bệch vô cùng. Đôi bàn tay thô ráp, đầy những vết sẹo nhỏ của hắn ta bất an mà xoa nắn.

Ở tuổi này của hắn ta, Đường Chu còn đang tham quan vườn bách thú cơ. 

Đường Chu lập tức nói: “Là ta đột nhiên đứng lên mà đụng phải. Thật ra không liên quan đến đứa nhỏ này đâu.”, sau đó cậu nhìn Tô Chính Tắc.

Hiện tại cậu còn vì đau đớn mà sắc mặt trắng bệch, đến cả hô hấp cũng trở nên ngập ngừng. Đôi mắt đen láy trong veo của cậu vô cùng đơn thuần, giống như dễ dàng bị người khác lừa gạt. Nhưng lại có thể cảm nhận được cái khí chất thanh nhã thấm vào, cũng như một vốc nước ấm, ấm áp và dễ chịu, không có bất kỳ lực công kích nào.

Đường Chu thấy Tô Chính Tắc mỉm cười với mình, hắn nói với cậu: “Ừ, ta biết rồi. Lâm Phương, ngươi lau mặt cho vị công tử này. Ỷ Thúy, ngươi xử lý phía sau lưng cho vị công tử này đi, tay chân ngươi lanh lẹ, nhẹ nhàng một chút là được.”

Hai người đáp lời. 

Một người đến trước mặt Đường Chu, một người đứng sau lưng cậu.

Đường Chu lớn như vậy rồi còn chưa từng được người khác hầu hạ như thế, trong chốc lát có chút bối rối. 

Cậu nói với Lâm Phương trước mặt: “Để ta tự làm là được.” 

Vừa thấy ánh mắt đáng thương của đứa nhỏ này, giống như bị người ta ghét bỏ, chán ghét vậy, Đường Chu lập tức đổi lời nói: “Thôi, thôi, ngươi làm đi.” 

Cậu nói như vậy, sau đó nhắm mắt lại, để chiếc khăn ướt lau lên mặt mình.

Đường Chu quả thật có thể cảm nhận được đứa nhỏ này trước kia hẳn là đã làm việc nặng, quả thật có chút động tay động chân. 

Mặt Đường Chu bị lau đến nóng lên, hẳn là bị chà đỏ. Sau lưng đang được bôi thuốc, cũng đau, làm Đường Chu khẽ nhíu mày, nhưng không nói gì cả. 

Đường Chu bỗng nhiên nghe thấy giọng nói ôn nhã của Tô Chính Tắc gần như ở bên tai mình: “Mực tương đối khó tẩy, muốn cho Lâm Phương chà một lúc như vậy mới sạch sẽ được.”

Đường Chu đáp một tiếng, tiếp tục để Lâm Phương chà.

Cứ như vậy, trừ mấy tiếng hít thở và tiếng nước kia, không khí lại gần như tĩnh lặng. Đường Chu ở trong không khí này cảm thấy xấu hổ, chỉ nghe giọng nói của Tô Chính Tắc: “Ta thấy học thức của ngươi không nhỏ, là thường xuyên đọc sách sao?”

Đường Chu dựa theo tình huống của thân thể này mà trả lời thật: “Đọc từ nhỏ.”

Giọng nói kia cười nói: “Không đi con đường làm quan sao?”

“Vốn dĩ muốn đi, nhưng không may phụ thân ta bệnh nặng, ta cần phải chăm sóc người.” Nghĩ đến chuyện này, cậu bỗng nhiên mở mắt ra. 

Đường Chu thấy Tô Chính Tắc vốn dĩ ngồi trên ghế, lúc này thế nhưng lại ngồi trước mặt cậu. 

Khoảng cách này có chút gần, Đường Chu có thể thấy làn da không tì vết như ngọc của hắn ta, đôi mắt đen láy như mực. Trên người hắn ta thậm chí có thể ngửi thấy một loại hương trúc thanh khiết, Đường Chu lập tức hơi sững sờ một lúc, sau đó mới hỏi: “Nghe, nghe nói Nam Lâm có một vị thần y, có thể chữa các loại bệnh nan y, đây có thật không?”

Tô Chính Tắc gật đầu nói: “Thật, bất quá Khâu thần y dạo gần đây không có ở Nam Lâm, vài ngày nữa mới trở về.”

Đường Chu gật gật đầu, lại tính toán số tiền trong tay. 

Mới nãy cầm nhiều tiền của Tô gia như vậy, nhất định là có thể gặp thần y và đủ tiền để chữa trị lâu dài cho Đường phụ. 

Đường phụ đối xử với Đường Chu cũng vô cùng tốt, nhìn ông cả ngày ốm đau trên giường, Đường Chu quả thật hy vọng có thể làm được gì đó cho ông. 

Đường Chu đang suy nghĩ miên man, lại nghe Tô Chính Tắc nói: “Vẫn luôn viết chữ sao?”

“Bởi vì không biết mình còn có thể làm được gì, nên vẫn luôn viết chữ, bán tranh.” Đường Chu đáp.

“Nếu sau này không còn đường đi, có thể đến chỗ ta làm thư đồng không?”

Đôi mắt Đường Chu kinh ngạc nhìn Tô Chính Tắc trước mặt.

Chỉ thấy Tô Chính Tắc cười nói: “Khẩu vị đọc sách của ngươi cực kỳ giống ta, ta ngày thường tìm không được người để trò chuyện, buồn đến phát hoảng. Cũng muốn xem tranh chữ của ngươi nữa. Ngươi có thể ở chỗ ta đọc sách, còn có thể nhận tiền tiêu vặt.”

Đây là một mối làm ăn tốt, nhưng mà —— “Ta lo lắng cho phụ thân ta, sau khi đi gặp thần y, ta cần phải chăm sóc người không rời. Hẳn là không thể đến gần ngài.” Đường Chu nói như vậy.

Tô Chính Tắc nói: “Cũng phải, nhưng nếu có ý tưởng này, có thể đến chỗ ta. Ta thật sự đang thiếu một vị thư đồng.”

Đường Chu cười nói: “Ta sẽ.”

Nét mực trên mặt cậu đều đã được lau sạch, khuôn mặt trắng trẻo tú khí này hoàn toàn lộ ra. 

Không phải nói có vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành, nhưng quả thật mày thanh mục tú, sống mũi tròn trịa, mắt đen da trắng, môi hồng tai khéo, đúng là một khuôn mặt thư sinh tinh xảo, cũng rất đẹp. Đuôi mắt hơi rũ xuống, đôi mắt nhìn thẳng trong suốt sạch sẽ, khí chất cũng như vậy. 

Giờ phút này mặt mày dính nước, tóc mái hơi ướt, càng giống như một đóa bạch ngọc lan mới vừa bị mưa thấm. Khi cười rộ lên, đôi mắt cong như trăng non, mắt như sao sáng, vừa đáng yêu vừa đáng thương.

Đường Chu cầm tiền của người ta, mang thuốc của người ta đi, còn mặc một bộ y phục sạch sẽ. Khi Đường Chu rời đi, cảm thấy ngượng ngùng. Cậu cũng không dùng bữa ở chỗ Tô Chính Tắc, nói là phụ thân vẫn còn ở nhà, chưa chuẩn bị bữa trưa cho ông, rồi vội vã đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play