Chẳng mấy chốc, thời gian thi Hương đã đến. Vào ngày thi, Đường Chu ngủ thật không an giấc, tỉnh dậy từ rất sớm. Tỉnh dậy xong cậu liền bắt đầu đi đi lại lại trong phòng, ăn qua loa một chút gì đó tại khách điếm, đem theo lương khô, ấm nước và những vật dụng cần thiết đã chuẩn bị từ đêm qua để có thể kiên trì hoàn thành kỳ thi. Cậu ra khỏi cửa khi trời còn chưa sáng hẳn.
Đường Chu đi ra khỏi khách điếm, mới thấy lúc này đã có không ít người thức dậy. Thấy Đường Chu, có người còn thân thiết nói: “Tự Chính huynh, giờ còn sớm, sao đã dậy sớm như vậy rồi?”
Đường Chu nói: “Đêm không ngủ được, thật sự rất khó khăn.”
Đối phương cũng nói: “Ta cũng vậy, thật không chịu nổi.”
Đường Chu đùa với hắn vài câu, rồi đi ra khỏi khách điếm. Lúc này trời vẫn còn tối, nhưng đã có chút ý vị hừng đông. Đường Chu cảm nhận làn gió mát mẻ thổi đến trong sáng sớm của tỉnh thành, chỉ cảm thấy ngay cả hơi thở của mình cũng trở nên trong lành hơn. Lúc này trên phố đã bắt đầu có người, Đường Chu định hít thở một chút không khí buổi sớm để tâm trạng không còn căng thẳng như vậy, đồng thời không ngừng lẩm nhẩm “Thanh tĩnh kinh”.
Sau mấy lần niệm Thanh tĩnh kinh, trong đầu cậu đều là: Vô sắc vô không, sắc tức thị không; không đã không còn, vô vô cũng không… Tâm trạng của Đường Chu liền ổn định lại vài phần.
Từ xa cũng đã thấy không ít sĩ tử đã đi về phía trường thi, dọc đường đi đám người chen chúc, Đường Chu đi trong đó, bước theo. Đột nhiên, không biết là ai vội vàng từ phía sau đến, Đường Chu không kịp phản ứng đã bị người dùng vai đụng phải một chút, suýt nữa thì ngã, may mà có người kéo cậu lại. Đường Chu chỉ ngửi thấy một loại hương trúc mát lạnh, không thấy rõ người kéo mình là ai. Đường Chu muốn ngẩng đầu nói lời cảm ơn, nhưng khi quay đầu lại, người vừa đỡ cậu đã không còn trong đám đông này nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT