Khi Đường Chu tỉnh lại, cậu chỉ cảm thấy toàn thân rã rời.
Cũng không biết cậu có nên cảm ơn hệ thống hay không, bởi vì hệ thống đã hạ thấp giá trị đau đớn của cậu, cho nên cậu gần như không cảm nhận được trên cổ mình có những vết tích gì dẫn đến cảm giác đau đớn vẫn còn tồn tại. Nhưng cậu đã không nhận ra sự đau đớn trên cổ ngay lập tức.
Cậu chỉ cảm thấy rã rời bất thường, còn nghĩ có phải bị trẹo cổ hay không. Đang ấn vào cổ để rời giường, cậu mới chợt nhận ra mình đã ngủ trên giường từ lúc nào.
Cậu cẩn thận suy nghĩ, tất cả ký ức đêm qua dường như đã bị cắt đứt ở thời điểm cậu đang tắm, cậu chỉ nhớ mình rất buồn ngủ, còn những chuyện khác thì không nhớ rõ lắm. Không biết tại sao, lúc đó mình lại buồn ngủ đến như vậy. Đường Chu đang hoang mang suy nghĩ thì nghe thấy tiếng bước chân từ phòng ngoài truyền đến.
Đường Chu ngẩng đầu nhìn, thì ra là Tô Chính Tắc.
Hôm nay Tô Chính Tắc trông tâm trạng rất tốt, ngay cả y phục mặc cũng không chỉ là những màu sắc thanh nhã, mộc mạc như thường ngày, mà thêu lên vài phần sắc thái tươi sáng. Khiến cả người Tô Chính Tắc trong bộ y phục này, trông rạng rỡ hẳn lên.
Hắn ta thẳng tắp đi về phía Đường Chu, nụ cười của hắn ta dường như cũng rất vui vẻ. Hắn ta nói với Đường Chu: "Đêm qua ngươi không phải đã ngã một cái trong rừng trúc sao?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT